Hai nữ tử định trả lời gì đó, nhưng cánh môi đỏ thắm mở ra không nói được gì, đã hoàn toàn sững sờ.
Cây xanh trong huyện nha thoáng cái đã héo rũ rồi biến thành bó đuốc, lớp si đen phết trên những cây cột gỗ không ngừng phồng lên, cuối cùng là bùng cháy dữ dội.
Lửa cháy mãnh liệt rút hết dưỡng khí trong huyện nha, khí lưu trên bầu trời hình thành một vòi rồng lớn, cuối hết to tàn lên không trung, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Vân Tranh gõ gõ ghế: - Chú ý một chút, tóc ở bên trái cao hơn bên phải rồi này.
Lục y nữ tử phì cười, quay người lại chú tâm chải tóc, tử y nữ tử vẫn nhìn vòi rồng, bao nhiêu bi thương tựa hồ theo gió lốc cuốn đi, toàn thân trở nên hoạt bát hơn nhiều.
Vân Tranh nắm lấy tay Lục y nữ tử: - Các nàng do ta cứu, theo như thông lệ là chiến lợi phẩm của ta rồi, sau này theo ta đi.
Lục y nữ tử cười khúc khích mà nước mắt trào ra như suối: - Năm ngoái thiếp thân từng gặp tướng quân ở phủ Vũ An hầu, quốc cứu gia Tào Đại Định muốn tặng cho tướng quân, ngài có biết khi đó thiếp vui thế nào không? Thiếp ở trong phòng trang điểm thật đẹp, ngồi đợi hết buổi sáng, hết buồi chiều, tự nhủ tối tướng quân sẽ tới, nhưng trời sáng, vò võ chờ suốt ngày không thấy bóng tướng quân đâu... Hiện giờ đã muộn rồi.
- Chuyện này trách ta được sao, hôm đó ta say tới quên cả cha mẹ là ai, làm sao còn để ý nhiều thế được, ta không tới chẳng lẽ nàng không biết tìm ta, lúc đó nàng chỉ cần xinh đẹp bằng một nửa thế này thôi là ta sớm hoàn thành đại sự rồi.
Lục y nữ tử ngạc nhiên: - Thật sao?
- Thật chứ, nhà ta có một ác bà nương, canh phòng ghê lắm, ta không có cơ hội ăn vụng, gặp được mỹ nhân như nàng, có quỷ mới nhịn được.
Vân Tranh đưa tay ra nắm lấy chiếc cằm nho nhỏ của Tử y nữ tử xoa nhẹ: - Nàng cũng là mỹ nhân hiếm có, từ nay theo ta quách.
Tử y nữ tử lắc đầu: - Thiếp là chính thê của tri phủ Định Châu, được hoàng gia phong cáo mệnh, đời này sống chết chỉ được thờ một trượng phu thôi, tướng quân cướp thiếp đi, sẽ bị ngự sử đàn hặc đấy.
Vân Tranh ngửa mặt cười lớn: - Nếu nàng là phu nhân quan gia, hẳn từng nghe nói ta đánh ngự sử rồi chứ? Giám quân Lý Thường của ta chẳng qua ở kim điện lắm mổm một câu, bị ta dùng triều vật đánh gãy hết răng, ta là tướng quân, nói không lại đám hủ nho, chẳng lẽ không đánh được.
Tử y nữ tử gối đầu lên đùi Vân Tranh, nghẹn ngào nói: - Được theo nam nhân như tướng quân, nhất định hạnh phúc cả đời, chỉ là quá muộn rồi, tỷ muội bọn thiếp vì lấy lòng Da Luật Hoa Tháp, hi vọng hắn bỏ qua cho các tỷ muội khác, chuyện gì cũng làm rồi, tấm thân này vô cùng dơ dáy, dù có tắm rửa ngàn lần cũng không hết được ô nhục, làm sao dám vấy bẩn tướng quân.
- Không đâu, các nàng là những nữ nhân trong sạch nhất, trinh liệt nhất, hãy sống cho tốt, ta sẽ đàng hoàng cưới các nàng vào Vân gia, đợi khi ta hoàn thành trách nhiệm với quốc gia, ta sẽ dẫn các nàng đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, không cần để ý chuyện thế gian nữa.
Lục y nữ tử hứng thủ hỏi: - Tướng quân sẽ đưa tỷ muội bọn thiếp đi đâu trước. - Để xem, ta đang muốn tới phương bắc săn bắn, ở phương bắc có một cái hồ lớn tên là Bộ Ngư Nhi Hải, nhưng ta gọi đó là Bối Nhĩ Hồ, nghe nói nơi đó mùa xuân phồn hoa như gấm, thảm cỏ xanh như ngọc trải tới tận chân trời, chúng ta có thể ở đó bắt cá ăn, ăn nó rồi tiếp tục đi xa hơn về phương bắc, ở đó có rất nhiều chủng tộc khác hẳn với chúng ta.
- Ở đó cũng có mỹ nữ, mắt bọn họ như lục bảo ngọc, da mịn như tơ lụa, tiếng ca uyển chuyển như sơn ca. Ta sẽ bắt họ tới, cả ngày ca hát, khiêu vũ cho các nàng nghe xem.
Hai nữ tử ôm lấy đùi Vân Tranh, ngước đôi mắt mê ly nhìn khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm đó, như chìm đắm trong mộng tưởng mỹ hảo.
- Tướng quân nói tiếp đi, đừng dừng lại, thật là đẹp... Giọng Lục y nữ tử xa xôi như vọng tới từ chân trời:
- Ừ, các nàng có biết không, ta thích ngắm sao trời, tới phương bắc ngắm sao là tuyệt nhất, bầu trời phương bắc như một cái nồi gắn đầy bảo thạch úp trên đầu, chúng ta nằm trên bãi cỏ êm mượt đó ngắm sao, có cái nồi đó úp lên, chẳng ai nhìn thấy chúng ta, nói không chừng có thể làm chút chuyện gì đó nữa..
- Hi hi hi...
Trời đã tối, cuộc chiến cũng kết thúc, toàn bộ thành Đường huyện trở nên yên tĩnh, Vân Tranh ngồi trên ghế lẩm bẩm nói, bản thân y cũng không biết nói cái gì, hai thân thể gối đầu lên đùi y đã dần lạnh đi, vũng máu dưới chân hai nàng từ màu đỏ đã biến thành màu đen.
Không ai dám tới gần Vân Tranh, cho dù là Hàm Ngưu cũng không dám, chỉ đứng ở xa cùng Hầu Tử đốt hương, giúp lão gia đuổi lũ ruồi đáng ghét.
Đại quân cứ đúng trình tự làm việc của mình, Lý Thường từ quân trại chạy tới thay thế Vân Tranh chỉ huy đại quân, Cát Thu Yên chỉ đứng đằng xa nhìn trượng phu ngồi ngây ra đó, nàng biết lúc này tâm tình y vô cùng tồi tệ.
Trần Hiển nghe tin đại quân chiếm lại được Đường huyện, chạy tới nơi nhìn thấy cảnh đó khóc to ba tiếng rút kiếm cửa cổ chết, tri phủ Định Châu sau khi phó thác mẹ già con nhỏ cho đệ đệ, cũng treo cổ tử tự, Tào Đại Định hớn hở tới chúc mừng Vân Tranh đại thắng, còn mang theo cả rượu ngon, kết quả nhìn một cái là hoảng hồn cướp khoái mã bỏ chạy, lúc này chỉ có tỷ phu Triệu Trinh mới có thể giúp hắn.
Lửa đã tắt, hôm nay là một ngày trời quang mây, cho nên sao trời đua nhau xuất hiện.
Vân Tranh chỉ sao trên trời nói: - Không lừa các nàng chứ, nơi này ngắm sao trời đã đẹp như thế, lên đại thảo nguyên sẽ còn mỹ lệ hơn chục lần.
Cát Thu Yên không kìm lòng được nữa, đi tới nói nhỏ: - Phu quân họ đi rồi.
Vân Tranh như không nghe thấy, chợt hỏi: - Thu Yên, nàng nói xem ta có phải mỹ nam tử không?
- Chàng nghi biểu đường đường, đương nhiên là mỹ nam tử, năm xưa thiếp bị bề ngoài chàng mê hoặc đấy.
Vân Tranh cũng rất tán đồng: - Thế nàng nói xem, ta có phải là tài tử phong lưu không?
- Thơ chàng làm, tới giờ đường phố Đông Kinh vẫn tán thưởng không thôi.
- Ta suất lĩnh đại quân đánh đâu thắng đó, có tính là đại anh hùng không?
Cát Thu Yên kiên quyết gật đầu: - Ai không nhìn thấy là kẻ mù.
Tới lúc này mắt Vân Tranh mới nhỏ ra từng giọt nước mắt to, nhỏ xuống tong tong, vuốt ve gò má lạnh giá của hai nữ nhân quỳ bên gối, nghẹn giọng gần như không nói ra nổi: - Vậy vì sao bọn họ còn muốn chết, ta đã đồng ý cưới họ quá môn rồi, sao không ai chịu theo ta, dù một người thôi cũng được.
Cát Thu Yên ôm lấy đầu Vân Tranh kéo vào lòng: - Là vì họ ngốc, không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Lý Thường thấy Vân Tranh cuối cùng đã chịu lên tiếng thì nhẹ lòng, ông ta hiểu loại dày vò tinh thần này khủng khiếp thế nào, không để cho y cơ hội suy nghĩ gì, kệ phu thê người ta đang làm gì, đi tới ôm quyền nói: - Bẩm đại soái, Đường huyện nay đã thành tử địa, đại quân không nên ở lại, mong đợi soái hạ lệnh toàn quân nhổ trại. Vả lại trời rất nóng, di thể hai vị tiết phụ cũng nên...
Vân Tranh ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi: - Tìm thấy thi thể Da Luật Hoa Tháp chưa, kẻ này nhìn thô hào, nhưng rất gian xảo, hắn không ở trong huyện nha chờ chết đâu, ông ngàn vạn lần đừng nói với ta là hắn đã chết.
- Thi thể của hắn đã tìm thấy, đúng như đại soái đã nói, kẻ này trà trộn vào man binh định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, kết quả là chết bởi loạn tiễn.
Vân Tranh hít sau một hơi cúi đầu nhìn hai nữ tử lần cuối: - Hãy tìm nơi sơn thanh thủy tú an táng các nàng, sau đó dựa theo hình dáng khi còn sống làm người nến, hiến cho bệ hạ, đây là xỉ nhục ngàn đời không thể rửa sạch của Đại Tống.
Hầu Tử và Hàm Ngưu lặng lẽ đi tới, gỡ tay hai thi thể ra khỏi đùi lão gia, tới lúc này Vân Tranh mới nhìn thấy hai thanh trùy thủ đâm thẳng vào tim, ngập tận cán, có thể thấy các nàng kiên quyết thế nào.