Trùng Sinh Chi Nha Nội

"Cô ấy tên là Du Khả Khanh ?"

Tôi vừa nghe thấy cái tên này thì trong lòng liền có một cảm giác là lạ, lập tức nhớ đến Tần Khả Khanh hồng nhan bạc mệnh trong "Hồng lâu mộng". Tào Tuyết Cần tiên sinh miêu tả nàng ấy giống như chiếc thoa quý, thướt tha như ngọc đen. Còn cô nương Du Khả Khanh này lại cũng rất có sự quyến rũ phong tình hơn cả bảo thoa ngọc đen.

Tháng ba đầu xuân vẫn là tiết khí xuân hàn se lạnh, thành phố Nam Phương tuy sớm đã nóng, nhưng mặc hai chiếc áo cũng không thành vấn đề. Nhưng vị tiểu thư Du Khả Khanh này lại mặc một chiếc váy lông cừu, dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên ảo mộng.

"Đúng vậy, cậu không biết sao?"

Trương Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn tôi. Không chỉ cô ấy mà những người bạn khác cùng nhìn tôi như kiểu tôi là một quái thú vậy. Hình như cô Du Khả Khanh này là một nhân vật rất nổi tiếng, tôi lại có mắt mà không thấy thái sơn như vậy quả là đáng chết!

Tôi không khỏi cảm thấy buồn bực.

Du Khả Khanh có xinh đẹp hơn nữa cũng không ai qui định tôi nhất định phải biết cô ấy mà.

"Cô ấy là hoa khôi của đại học Hoa Đại chúng ta, cùng khóa với chúng ta, học ở khoa ngoại thương."

Hóa ra là như vậy.

Không biết Du Khả Khanh thì thôi, nhưng thân làm một thành viên của đại học Hoa Đại, học cả hai năm trời lại không biết hoa khôi của trường quả thật là đồ khốn. Trong lúc nhất thời, ngay cả tôi cũng cảm thấy quả thực mình nên bị cái đám đó khinh bỉ mới đúng.

Biểu hiện của tôi thật sự không giống một nam sinh năm hai bình thường.

Trương Hiểu Mạn lại cười hì hì nói: "Người khác không biết Du Khả Khanh quả thực đáng chết, còn cậu không biết cô ấy thì thật ra về tình cũng có thể tha..."

Một bạn cùng phòng kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Tên tiểu tử này ngoài có tiền một chút, học hành giỏi một chút, chăm lên lớp một chút thì có đức có tài gì mà lại dám không biết hoa khôi?

"Hi hi. Cậu chưa từng gặp bạn gái của cậu ấy phải không. Ừm...so với Du Khả Khanh còn xinh đẹp hơn nhiều…”

Trương Hiểu Mạn càng lộ vẻ đắc ý như kiểu cô ta có duyên gặp được đại mĩ nhân là rất đáng nể vậy.

"Xì!"

Tất cả nam sinh đều kêu lên một tiếng.

Cũng khó trách, họ chưa từng gặp Xảo Nhi đương nhiên sẽ coi Du Khả Khanh là tuyệt sắc độc nhất vô nhị rồi.

"Các cậu không tin?"

Trương Hiểu Mạn trừng đôi mắt hình hạnh nhân lên như sắp muốn tranh luận với họ.

Tôi cười nhìn cô ấy, ra hiệu bảo cô ấy thu lại ánh mắt "căm giận bất bình" đó lại.

Dich Hàn cười nói: "Xinh hơn Du Khả Khanh thì chưa chắc, nhưng tương đương nhỉ."

Dich Hàn là anh lớp trên, bình thường lời nói, hành sự cũng không khoa trương, rất đáng tin tưởng, hắn đã nói như vậy chắc không khác thực tế là mấy. Hàng loạt những ánh mắt háo sắc chằm chằm nhìn về phía tôi. Chắc họ cảm thấy vận khí của tên tiểu tử này quá tốt.

"Được lắm, Tiểu Tuấn, tiểu tử cậu giấu diếm riêng nhé, một cô bạn gái xinh đẹp như vậy mà cũng không đưa đến cho mọi người xem mặt cái..”

Tôi cười nói: "Bạn gái của tôi càng xinh đẹp thì tôi càng phải giấu, sao lại đưa đến cho đám các cậu xem được? Các cậu có chịu nổi không?"

Đám bạn học lúc này đều chỉ chăm chú ngắm mĩ nhân, cũng chẳng có tâm trạng đấu khẩu với tôi.

"Ý, người béo bên cạnh Du Khả Khanh là ai? Bạn trai của cô ấy sao?"

Đột nhiên một người kêu lên kinh ngạc.

Nếu nói một người mập mạp như vậy bình thường cũng coi như là rất dễ thấy, một quả cầu thịt phì to như vậy quả thật cũng có thể làm cho người ta gặp một lần không quên. Tiếc rằng Du Khả Khanh quá chói lóa làm cho người ta nhất thời đều quên đi sự tồn tại của hắn.

Chắc là các vị sớm đã biết được cái tên béo đó chính là đường đường tổng giám đốc của công ty quảng cáo Phượng Hoàng — Lâm Hải Nhân tiên sinh, tên thường gọi Đại Hải béo.

"Nói các người chẳng biết thế diện là đúng. Đó là ông chủ của Du Khả Khanh, Lâm tổng của công ty quảng cáo Phượng Hoàng! Nhân vật vô cùng nổi tiếng trong giới quảng cáo ở thành phố Nam Phương!"

Trương Hiểu Mạn lại lộ ra ánh mắt coi thường, cảm thấy đám người này chẳng có kiến thức gì cả.

Tôi không khỏi có cái nhìn khác về cô ta, cô gái này sao lại trở thành một người giỏi săn tin vậy?

"Ừm, nếu như Lâm tổng có thể nhìn trúng tôi, nói không chừng tôi cũng có thể một đêm mà nổi tiếng ý chứ..."

Trương Hiểu Mạn mỉm cười, ánh mắt rơi vào suy tư xa xăm.

"Vậy tại sao cô không đi thử xem?"

Tôi cười nói.

"Cô cũng rất xinh đẹp mà."

"Tôi? Thôi đi! Cô bạn gái Xảo Nhi của cậu đi thử còn được..." Trương Hiểu Mạn thở dài lắc đâu nói: "Lần trước công ty quảng cáo Phượng Hoàng tuyển người mẫu tôi cũng đến thử, đúng lúc gặp Du Khả Khanh, không gặp may gì cả!"

Tôi bất giác bật cười.

Cạnh tranh cùng sân diễn với Du Khả Khanh, Trương Hiểu Mạn quả thật là không chỉ kém một điểm.

Đi cùng Đại Hải béo còn có bốn người nữa, ngoài Du Khả Khanh ra còn có ba người đàn ông, đều khoảng 30 tuổi, quần áo chỉnh tề. Qua ánh mắt Đại Hải béo nhìn họ có thể đoán chắc không phải là nhân viên quản lí của công ty quảng cáo Phượng Hoàng. Có lẽ cũng là những nhân vật rất có địa vị xã hội, lão tổng của công ty nào đó hoặc là nhân quan viên chính phủ. Một người trong đó mặc tây phục có tuổi khá lớn, rõ ràng thuộc vị trí chủ đạo.

Họ ngồi cách chúng tôi không xa, cũng là vị trí gần sân khấu nhất. Toàn bộ tâm tư của Đại Hải béo đều đã đặt vào Du Khả Khanh và mấy vị khách cho nên chưa từng lưu ý tới bổn thiếu gia.

Thế cũng tốt, tôi cũng không muốn để cho mọi người biết mình có quan hệ với công ty quảng cáo Phượng Hoàng.

Mọi người tuy ngưỡng mộ vẻ đẹp của Du Khả Khanh nhưng dù sao cũng không thể nhìn chằm chằm mãi được. Bàn tán một hồi rồi cũng thu lại ánh mắt háo sắc, tiếp tục uống rượu nói chuyện.

"Hi, Trương Hiểu Mạn!"

Đột nhiên một làn gió thơm trào lên, một bóng hình thoáng hiện, Du Khả Khanh từ từ xuất hiện trước mặt chúng tôi, chào hỏi Trương Hiểu Mạn.

"Cậu...cậu vẫn còn nhớ tên tôi à?"

Trương Hiểu Mạn vội đứng lên, suýt chút nữa làm đổ ghế, cả khuôn mặt đỏ lên, bộ ngực phập phồng rõ ràng là rất kích động.

Du Khả Khanh cười nhạt, ánh mắt vô tình lướt qua mặt tôi.

"Lần trước không phải chúng ta cùng đến dự tuyển ở công ty quảng cáo Phượng Hoàng sao? Học sinh trường Hoa Đại không phải chỉ có hai chúng ta thôi à. Đương nhiên phải nhớ chứ."

Giọng của Du Khả Khanh không thể nói là rất thanh thúy ngọt ngào, có chút khàn khàn cũng không biết là quá vất vả hay là sinh ra đã thế. Nhưng lại thêm mấy phần mê hoặc đặc biệt, làm cho người ta không khỏi nhìn hướng về đôi môi hồng gọi cảm của cô ta.

"Ôi trời, không ngờ cậu còn nhớ tên tôi...mau..mau ngồi xuống đây.."

Trương Hiểu Mạn kích động đến nổi không biết nên nói gì.

Bổn thiếu gia vốn đang ngồi bên cạnh Trương Hiểu Mạn, nghe vậy liền dịch ghế ra một chút. Trương Hiểu Mạn tay chân luống cuống kéo một chiếc ghế lại.

Du Khả Khanh rất vô tư thoải mái ngồi giữa tôi và Trương Hiểu Mạn, còn cố ý nói tiếng cám ơn với tôi.

"Đừng khách sáo."

Tôi mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn bây giờ Đại Hải béo hai mắt đã trừng lên rất to. Rõ ràng là đã nhận ra tôi, vội vàng đứng lên, xem ra là đang muốn qua chào hỏi. Tôi giơ dọc ngón tay ở phía sau chiếc ghế. Từ từ lắc lắc.

Đại Hải béo hiểu ý. Lại ngồi xuống.

"Xin chào, tôi tên là Du Khả Khanh."

Du Khả Khanh chủ động giơ tay ra phía tôi, khóe miệng mỉm cười, càng thêm phần quvến rũ.

Tôi giơ tay ra nhẹ nhàng bắt tay, mỉm cười đáp: "Xin chào, tôi tên là Liễu Tuấn."

Có thể nhìn ra Du Khả Khanh có chút kinh ngạc, có lẽ là những người đàn ông từng bắt tay với cô ta không có ai lại trả lời một cách đơn giản đến vậy, thông thường sẽ thêm vào một đống lời tán thưởng.

"Nghe nói cậu là đệ nhất tài tử của khoa Trung văn?"

Tôi hơi lắc đầu.

"Bạn Du quá khen rồi, sao tôi dám là đệ nhất tài tử khoa Trung văn được?"

Du Khả Khanh hơi gật đầu, lại gật đầu với các bạn học khác, cũng coi như là chào hỏi. Làm cho cái đám tưởng rằng có thể bắt tay với mĩ nữ đều thất vọng vô cùng, thậm chí có kẻ vội vàng đưa tay ra nhưng Du Khả Khanh lại coi như không nhìn thấy.

Hình như lần này cô ta đến chính là cố ý tìm tôi.

Bổn thiếu gia tuy tự tin nhưng cũng chưa tới mức tự đại như vậy, cho rằng mình đẹp trai đến mức có thể "giết chết hết" tất cả các mĩ nhân trong thiên hạ. Nếu như là Đại Hải béo đã sớm thấy tôi nên cố ý sắp đặt cho mĩ nữ này đến lấy lòng tôi thì không sao. Nhưng tình hình rõ ràng là không phải. Có lẽ chỉ là vì tôi đúng lúc ngồi bên cạnh Trương Hiểu Mạn nên muốn thể hiện một chút.

"Bạn Liễu Tuấn, nghe nói khi thi cấp ba cậu đỗ trạng nguyên khoa văn tỉnh N?"

Tôi bê chén trà lên, vừa nhấp một hớp thì Du Khả Khanh lại hỏi.

Sao cơ, vị này lẽ nào cũng là một kẻ săn tin? Một kẻ săn tin cũng có phần hơi quá xinh đẹp nhỉ?

"Đúng vậy, lần đó là may mắn thôi."

Tôi cười nói.

"Chẳng trách Khương lão tiên sinh, lại coi trọng cậu như vậy"

Dám chắc cô ta có hứng thú với tôi là vì chuvện này. Tôi bất giác thở dài. Tin tức ở đại học Hoa Đại truyền đi quả thật quá nhanh, đuổi kịp cả tốc độ của cơ quan đại viện.

Tôi cười nói: "Bạn Du bây giờ là ngôi sao rồi, sau này tiền đồ sẽ rất rộng mở."

Du Khả Khanh mỉm cười, giơ cánh tay dài thon thả ra, mê lực nữ tính càng được thi triển.

"Liễu Tuấn, sau này tôi có thể gọi tên cậu được không? Cậu cũng gọi tên tôi nhé. Mọi người đều là bạn học, gọi hỏi đáp như ở Bộ ngoại giao vậy, thật quá nghiêm túc.”

"Được thôi, tôi vốn tên là Liễu Tuấn mà."

Du Khả Khanh gật gật đầu, có vẻ rất vui vẻ.

"Vậy tôi xin phép đi trước, bên kia còn mấy người bạn đang đợi. Lần khác lại nói chuyện nhé."

"Ừm, được rồi."

Du Khả Khanh đứng lên, nhìn tôi mỉm cười, bước khoan thai về phía Đại Hải béo.

"Du Khả Khanh..."

Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó lớn tiếng gọi.

Du Khả Khanh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn tôi.

"Con người trong xã hội này tương đối phức tạp. Cô cần chú ý bảo vệ bản thân mình nhé."

Mắt thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại lẫn lộn trong cái đám hổ lang Đại Hải béo, tôi không khỏi thêm vào một câu.

Khuôn mặt Du Khả Khanh hiện lên một nụ cười có vẻ khổ sở nhưng thoáng cái đã bay đi hết, mỉm cười nói: "Tôi sẽ làm như vậy. Cảm ơn cậu."

Thấy ánh mắt đó lòng tôi lại có chút hồi hộp, nói không chừng đã bước vào con đường của người ta rồi ấy chứ. Tôi hơi thở đài, nhân sinh tại thế rất nhiều lúc thật sự mình không thể làm chủ được mình.

" Wa, tiểu tử cậu rốt cuộc là có năng lực gì mà vận khí lại tốt như vậy?"

Thấy Du Khả Khanh đã ngồi xuống bên kia. Một bạn cùng phòng kêu lên, thần sắc khuôn mặt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Theo tiếng kêu đó là mười mấy ánh mắt hung tợn nhìn thẳng về phía tôi như có vẻ muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy.

"Nói mau. Có phải hai người sớm đã quen biết nhau rồi không?"

Tôi rất là vô tội dang hai tay ra: "Các vị huynh trưởng, thật sự là oan uổng quá, tiểu đệ trước đây chưa từng gặp cô ấy..."

"Hừ, quỷ mới tin. Còn không mau mau nói thật”

Cả đám đó cùng nhao nhao lên bảy mồm tám lưỡi kêu tôi nói thẳng thắn.

Tôi vừa chống đỡ vừa nhìn sang phía Du Khả Khanh, chỉ thấy cô ta cũng đang nhìn về phía tôi, bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Du Khả Khanh lại hiện lên một áng cầu vồng, sau đó chuyển dần sang tái nhợt, quay mặt đi.

Lòng tôi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Sự chú ý của Du Khả Khanh này đối với tôi thật sự vượt quá mức bình thường.

Lẽ nào cô ta đã biết được thân phận của tôi. Cố tình tiếp cận tôi? Cho dù là như vậy cũng không cần chứ. Với mức độ coi trọng của Đại Hải béo với cô ta thì cô ta hoàn toàn không cần phải bắc cây cầu với tôi cũng đã đủ nhận được sự trọng dụng của công ty quảng cáo rồi.

Sự việc quả thật khác thường.

Tôi âm thầm thêm chút cẩn thận.

Ầm ỹ một trận, những ngọn đèn trong phòng diễn đột nhiên tối lại, âm nhạc vang lên. Tiếp theo đó đèn radium bắt đầu lay động, làm cho khuôn mặt mọi người lúc sáng lúc tối, lúc đỏ lúc trắng, cái đám bạn học lúc nãy đều biến thành yêu quái ma quỷ.

Một cô gái ăn mặt diêm dúa, mặt trang điểm đậm lắc lư cái mông được bọc bởi trang phục diễn bó sát, lắc từng bước lên sàn. Mỗi bước đi là cái mông lớn lại rung lên mấy phần, bước tới trước sân, việc đầu tiên cô ả làm là hôn gió với khán giả. Sau đó là tuyên bố chương trình biểu diễn bắt đầu.

Đối với người dẫn chương trình mà khách sạn Hải Giang chọn này tôi rất không thích. Có điều đây là chuyện của tầng lớp quản lí khách sạn người ta, không tiện can thiệp vào. Nhìn cái đám lang nhân bên cạnh như thể tròng mắt của chúng đều sắp rơi hết xuống rồi ý, lớn tiếng kêu gào. Có lẽ thời này đang lưu hành phong cách này.

Thấy quan khách đều bị kích động lên, tôi cũng không khỏi thở dài một cái. Con đường kinh doanh thương nghiệp tôi quả thật không tinh thông như những nhân sĩ chuyên nghiệp.

Diễn xuất trong khách sạn những năm 88 đã rất có một số phong cách của hậu thế. Người dẫn chương trình chưa nói tiếp thì mười mấy nam nữ mặc lộ liễu, gợi cảm ùn ùn lên sân khấu, dẫn chương trình lại bắt đầu gân cổ lên hát "Hai bàn tay trắng".

Năm 1986, cuộc thi ca sĩ trẻ do Đài truyền hình trung ương tổ chức bắt đầu thiết lập cách hát "thông tục", hiệp hội âm nhạc Trung Quốc cũng tổ chức cuộc thi ca sĩ thông tục dân ca toàn quốc, từ đó tuyên bố quần thể sáng tác âm nhạc lưu hành Trung Quốc và toàn thể ca sĩ nổi dậy toàn diện. Những danh ca nổi tiếng đã vì những nạn dân Châu phi mà đã cống hiến cho đêm âm nhạc hòa bình thế giới bài hát "Để cho ngày mai tốt đẹp hơn". Buổi biểu diễn có sự tham gia của hàng trăm minh tinh vì hòa bình thế giới do Trung Quốc tổ chức, và bài hát chủ đạo là "Hai bàn tay trắng" của Thôi Kiện đã trở thành tác phẩm chào mừng sự ra mắt của buổi diễn, mở ra một thời đại mới cho âm nhạc Trung Quốc, tốc độ lan truyền của bài hát đã trải dài nam bắc. Nó trở thành cột mốc đánh dấu văn hóa cho một thời đại.

Âm nhạc lưu hành ở những năm 1987 càng tăng thêm nhu cầu thị trường cực lớn, lúc đó không có lượng lớn ti vi, không có karaoke, âm nhạc lưu hành là thứ mọi tiêu phí văn hóa một cách trực tiếp nhất, khách sạn Hải Giang đương nhiên sẽ phục chế toàn bộ những thứ này.

Có điều Thôi Kiện cũng không thể ngờ tới ca khúc nổi tiếng của ông ấy lại bị một cô gái diêm dúa lòe loẹt uốn a uốn éo dùng cái giọng hát này để xướng lên.

Cô gái dẫn chương trình này vừa mở mồm ra là tất cả da gà trên người tôi đều rụng xuống.

Thú vui ác độc!

Thú vui tuyệt đối ác độc.

Thấy cả hội trường ầm ầm cả lên tôi đành phải bê tách trà lên nhấp từng hớp, hai tai cảm giác như không phải là của mình vậy. Phải liều mạng "ngăn cản"!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui