Ngay cả khi truyền dịch Hồng Quân vẫn không chịu rời khỏi phòng Gia Nguyên nửa bước, mặc cho y tá, bác sĩ khuyên bảo, anh cứ ngồi lì ở đấy. Cuối cùng họ phải chuyển thêm một chiếc giường vào để anh nghỉ ngơi. Căn phòng bệnh đặc cách A. 418 ấm áp, rộng rãi, có đến hai chiếc giường đặt song song nhau…
Hồng Quân ngồi bên cạnh Gia Nguyên, lại nói chuyện một mình đến tận hừng sáng mới leo lên giường đi ngủ. Hơi khói ẩm ướt bốc ra từ máy tạo độ ẩm khiến hơi thở dường như sâu hơn, mắt anh díp lại, vừa buồn ngủ lại vừa rất tỉnh táo. Những đốm kí ức nho nhỏ ẩn sâu trong tim mơ hồ đan kết lại, tái hiện chập chờn trong giấc mộng…
…
…
Cô bé lặng lẽ đọc cuốn “Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh”, gương mặt đang nghiêm túc thỉnh thoảng lại hiện lên một nét cười. Anh nằm dài bên cạnh cô, ngáp một cái:
- Có gì hay à?
- … - Cô chẳng thèm trả lời.
- Này, tôi đang hỏi mà, nói đi! Có cái gì hay à? – Anh trở mình, cau có nhìn cô. Đối với người khác, chỉ cần anh hỏi một câu, không được quá một giây phải tuôn ra câu trả lời ngay. Nhìn bộ mặt hờ hững của cô, anh thấy ruột gan sôi lên – Có nghe tôi hỏi không đấy?
- … - Sam quay mặt đi hướng khác, phớt lờ anh, tiếp tục đọc.
- Cái con bé này… - Anh định giật bím tóc nhỏ của cô, nhưng chưa kịp hành động đã bị cô ném cuốn sách vào người, anh tức giận ngồi bật dậy – Làm gì thế hả?
- Thích thì tự đọc lấy, lải nhải hoài không thấy chán à? – Cô đứng dậy phủi phủi váy, ngạo mạn bỏ đi,vứt lại anh ngây ngốc nhìn theo một hồi rất lâu.
…
…
Sam đang trồng cây, bàn tay trắng hồng thoáng chốc đã lấm lem bùn đất, mặt mũi cũng dính mấy vệt bùn đen sì, trông rất giống một chú mèo con. Anh lén lút lấy máy ảnh ra, chui vào một góc chụp trộm. Đèn flash nháy lên mấy cái, Sam liền quay phắt lại, cô nhanh tay xúc một xẻng đất, chạy đến lôi đầu anh ra khỏi bụi cây, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đổ cả xẻng đất ấy lên đôi giày trắng tinh của anh:
- Ê! Sao dám làm thế hả, con bé này? – Anh hét lên.
- Xóa hình đi! – Cô bình thản đáp trả.
- Không! – Hình như mặt anh hơi đỏ lên.
- Xấu xa! – cô gằn giọng, lườm anh sắc lạnh. Sau đó vứt anh lại, tiếp tục công việc trồng cây đang lỡ dở.
Anh sượng sùng đi đến, ngồi xuống bên cô. Sam hoàn toàn coi anh như không khí, chăm chú xới đất lên. Anh vô thức đưa tay lên lau vệt bùn dính trên má cô.
- Bỏ tay ra! - Cô cau có.
- Để lau xong đã! – Anh lí nhí đáp, tiếp tục lau má bên kia và chóp mũi của cô.
Sam nghiêng đầu nhìn anh, chớp mắt một cái, gương mặt đang cau có chợt nở một nụ cười nghịch ngợm. Anh sựng lại, bất giác cảm thấy trái tim mình rơi xuống tận dạ dày, không hề ý thức được cô vừa giở trò gì. Hai tay đầy bùn của cô đưa lên véo mạnh má anh, rồi sau đó lại quẹt thêm một đường bùn nữa lên chóp mũi anh. Sam biết anh là kẻ ghét sự bẩn thỉu nhất trên đời, đắc chí cười lớn. Cô không biết nụ cười ấy ghi sâu vào tâm trí anh như thế nào. Trái tim vốn hoen gỉ kia thoáng chốc nảy lên mạnh mẽ…
…
…
Khi công ty xảy ra sự cố, anh mới lên nắm chức tổng giám đốc, cảm thấy mệt mỏi và khó chịu vô cùng. Cuộc sống những ngày ấy tối đen như mực, tâm trạng anh lúc nào cũng căng thẳng tột độ, trong gia đình cũng xảy ra những việc không hay, đảm nhiệm thêm vị trí chủ tịch của trường đại học Nam Kinh khiến anh kiệt sức. Mệt mỏi, chán nản, tuyệt vọng. Anh cảm thấy cuộc đời mình thực sự rất vô nghĩa, vô vị. Đang lúc tuyệt vọng đến mức muốn vứt bỏ hết mọi thứ lại sau lưng, cô lại bất ngờ xuất hiện… với thân phận của anh trai Cao Gia Nguyên.
Rốt cuộc cũng có thứ khiến anh tỉnh lại, trái tim mệt mỏi, cô đơn của anh không biết lấy sinh khí từ đâu bỗng chốc lại đập mạnh mẽ. Cô vẫn như thế, thậm chí còn lạnh lùng và bướng bỉnh hơn. Anh nhớ cái lúc mình vô tình bắt gặp cô trên hành lang sáng hôm nào đó, vẫn đang trong giờ thi. Hơi hụt hẫng vì ánh nhìn xa lạ của cô, thậm chí cô còn lướt qua anh như một người dưng, anh liền bám theo cô. Lần đầu đặt chân vào căn tin trường, hứng ánh mắt soi soi mói mói của mọi người, lại hứng thêm cả thái độ khó chịu của cô, anh thấy lòng mình rộn lên.
Những ngày sau đó không còn buồn chán nữa… vì đã có cô. Sam không hề biết mình quan trọng như thế nào trong lòng anh, cũng không biết chính cô đã vô tình tưới mát trái tim hoen gỉ của anh.
Trước kia, anh vốn không tin vào định mệnh, không tin vào thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cô xuất hiện trong cuộc đời anh và phá tan mọi định nghĩa. Cô đến làm anh xáo trộn. Cô đến làm anh thay đổi. Cô là một, là duy nhất. Ngoài cô ra, anh không thể mở cửa trái tim mình cho bất kì ai khác nữa.
Yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, và ngày càng yêu sâu đậm, anh cứ thả mình vào tình yêu như thế, anh chỉ cần yêu, chứ không dám mong chờ vào việc được yêu. Dù cô không hiểu, không nhận ra cũng không sao, chỉ cần cô tồn tại, anh sẽ yêu. Đơn phương cũng được, thầm kín cũng được, chỉ cần cô không biến mất, anh sẽ không tiếc gì cả, cứ yêu cô bằng cả trái tim vốn lạnh lẽo, khô cằn của mình… chỉ cần cô tồn tại là đủ rồi…
Rachel đã tỉnh lại, mùi este tinh khiết theo ngụm khí lạnh tràn vào phổi, lắng nghe tiếng tít tít đều đặn phát ra từ máy đo nhịp tim, rồi ngước mắt nhìn trần nhà màu trắng, cô biết mình đang ở bệnh viện… một nụ cười chua chát nở trên bờ môi nhạt… cô chưa chết sao?
Y tá vào thay thay túi truyền dịch cho Rachel, thấy cô đã tỉnh liền mỉm cười động viên:
- Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi. Yên tâm đi, chỉ cần tịnh dưỡng khoảng một tuần nữa thì cô sẽ khỏe lại thôi!
- Cảm ơn! – Rachel lặng lẽ thở dài.
Y tá xong việc, thu dọn dụng cụ rồi ra ngoài. Vừa đến cửa, chân cô khựng lại bởi câu hỏi của Rachel:
- Mấy ngày qua có ai vào đây thăm tôi không?
- Không! – y tá nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu.
- Không có ai cả sao?... một chàng trai cao lớn… cũng không?
- Quầy trực của tôi gần đây, vả lại phòng bệnh này được đặc cách nên ai muốn vào thăm cô tôi đều có thể thấy. Mấy ngày qua thực sự không có ai ra vào đây cả!
Gương mặt cô gái thoáng trầm xuống, đôi mắt tím buồn bã lạ thường. Rachel lại ngước lên, ngập ngừng:
- Tôi … nhờ cô một việc được không?
…
Một lát sau, y tá trở lại, nhẹ nhàng gật đầu với Rachel:
- Đúng như cô nói, ở phòng của bệnh nhân Cao Gia Nguyên có một chàng trai cao lớn. Tôi hỏi y tá trực ở đó rồi, cô ấy bảo chàng trai mấy ngày nay không rời phòng A. 418 nửa bước, lúc nào cũng ngồi bên cạnh giường bệnh nhân, chăm sóc ân cần khiến cô ấy phát ghen tị.
- Tôi biết rồi… cảm ơn cô… cô tiếp tục làm việc đi! – Rachel cười nhạt đáp trả.
Y tá hiểu ý, cẩn thận đóng cửa rồi quay đi. Y tá không biết đằng sau cánh cửa kia, cô gái Anh đang cố kìm tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng, cả người run lẩy bẩy. Lệ đắng nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt, ướt đẫm gương mặt nhợt nhạt của cô. Thế là hết rồi. Cô hiểu chứ… mọi thứ kết thúc rồi…
Gia Nguyên hôn mê lâu hơn dự tính, đã đến ngày thứ sáu kể từ ngày phẫu thuật nhưng vẫn chưa hề có bất kì động tĩnh nào. Hồng Quân lại thức khuya hơn, anh đọc sách cho hắn nghe, đọc bất kì cuốn sách nào anh vớ được. Bác sĩ nói việc đó sẽ kích thích thính giác cho bệnh nhân, giúp phục hồi não bộ nhanh hơn. Chất giọng khàn khàn vì sốt kiên nhẫn vang lên trong đêm khuya khiến ai đó vô tình nghe được chợt thấy rất cảm động:
"Mỗi một người đều có những giọt nước mắt riêng của mình cần phải lau khô, ai cũng đều có con đường đi của mình, chỉ cần nên nhớ rằng: khi lạnh, nên mặc thêm áo ấm; khi đói, nên mua chiếc bánh mì lót dạ; khi đau, nên tăng thêm lòng gan dạ; thất bại rồi, nên đặt ra ình mục tiêu; khi bị ngã, hãy bò dậy ngay tại chỗ vừa vấp ngã, mỉm cười với mình một cách độ lượng rồi tiếp tục đi về phía trước, thế là đã đủ rồi."… Sam, em có nghĩ thế là đủ không? Làm sao mà đủ được? Lúc này tôi cảm thấy lạnh cũng được, đói cũng được, đau cũng được, thất bại cũng được, ngã cũng được, nhưng tôi không thể mỉm cười với mình một cách độ lượng, vì nếu như thế chẳng phải tôi đã tha thứ cho lỗi của mình rồi sao? Không, tôi sẽ không tha thứ ình, cả em nữa, em cũng không được tha thứ cho tôi! Nhớ đấy!
…
Cảm giác mộng mị chập chờn, những lỗ hổng đen ngòm đột nhiên xuất hiện tứ phía, một cơn gió từ đâu thổi đến mang theo cảm giác lạnh buốt khiến người ta rùng mình, bước chân như lún xuống cát, nặng trịch, một mảnh trăng khuyết sáng rực nơi cuối trời màu đỏ như máu, dưới chân ngổn ngang mảnh vỡ thủy tinh, những lá bài theo gió bay liệng trên đầu, hình như có mưa, hình như có tiếng sấm chớp…
Trán Gia Nguyên rịn mồ hôi, cả cơ thể nóng hừng hực như có một ngọn lửa bùng cháy từ bên trong, văng vẳng bên tai hắn chất giọng nam trầm khàn, tiếng tít tít không ngớt của máy đo nhịp tim, mùi thuốc sát trùng và luồng không khí ẩm ướt vờn qua cánh mũi.
Gia Nguyên choàng tỉnh giấc. Rèm mi khẽ lay động, một giây sau, ánh sáng trắng tràn vào khiến mắt hắn nheo lại, đau nhói. Rồi ánh sáng nhạt dần và những màu sắc khác bắt đầu hiện rõ dần trên võng mạc. Ý thức rốt cuộc cũng trở lại. Hắn có cảm giác mình vừa trải qua một giấc ngủ dài, không rõ bao lâu, chỉ biết giấc ngủ ấy rất sâu.
Ai đó đang gục đầu xuống giường hắn, bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy tay hắn. Gia Nguyên khẽ động đậy, hắn rút tay ra.
Quá mệt mỏi vì thức trắng đêm, Hồng Quân vừa chợp mắt thì cảm nhận được bàn tay hắn cử động nhẹ nhàng, anh liền bật dậy, một lát sau, anh mới ý thức được Gia Nguyên đã tỉnh. Một cảm giác vỡ òa trong những mạch máu đổ về khiến tim anh đập mạnh đến phát đau. Hồng Quân vội vàng ngồi lên, quan sát hắn… Đúng vậy, hắn đã tỉnh rồi.
Gia Nguyên nhìn anh, gương mặt anh tiều tụy hẳn đi so với hình ảnh Đỗ Hồng Quân buổi tối hôm thứ bảy trong đầu hắn. Đôi mắt sâu nổi đầy những đường tơ máu, bờ môi nhạt, khô nứt, mái tóc đen rối bời. Gầy quá, anh gầy quá. Tại sao lại gầy như thế này?
- Em tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu ở đâu không? Để tôi đi gọi bác sĩ! – Hồng Quân cuống quít đứng dậy, giọng anh khản đặc. Nhưng anh chưa kịp đi đã bị hắn kéo lấy ống tay áo, hơi thở hắn mỏng manh, yếu ớt – Tôi không sao, không đau ở đâu cả… đừng đi!
Đôi mắt trăng khuyết nhìn anh, những làn sóng xanh dập dềnh trong đáy mắt. Anh đến bên hắn, chỉnh lại túi dịch trên giá rồi kéo chăn lên cao hơn. Xong xuôi đâu đấy mới trở lại chỗ ngồi của mình, vuốt mặt thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Tốt rồi, em đã tỉnh… tốt rồi!
- Anh gầy quá! – Gia Nguyên mở máy hô hấp ra, ôn nhu nói với anh.
- Gầy gì chứ? Tôi đang ăn kiêng. Em nói cứ như tôi sắp chết đói tới nơi vậy! – Hồng Quân nở một nụ cười nhạt.
- Tôi bị bệnh gì? Hôn mê bao lâu rồi?
- Còn hỏi kiểu đó! - Hàng lông mày rậm của anh bất ngờ cau lại giận dữ – Bị bệnh gì em cũng không biết sao? Bản thân mắc bệnh gì cũng không biết. Em là đồ ngốc à?
- Tôi… - Gia Nguyên ngây người trước thái độ của anh – Anh… giận sao?
Hồng Quân vùi mặt vào hai tay, tóc anh rũ xuống rơi qua những kẽ tay mở hờ. Tự dưng nhìn anh trong tư thế đó, Gia Nguyên cảm thấy anh đang rất mệt mỏi, bất lực và tuyệt vọng. Chủ tịch Đỗ Hồng Quân mà cũng có biểu hiện này sao?... Giọng Hồng Quân vang lên khản đặc, có gì đó rất buồn:
- Xin lỗi em…Sam, tôi sai rồi! Là tôi sai rồi! Mọi thứ đều do tôi mà ra. Em thế này đều do tôi… Sam, xin lỗi!
- Anh… sao vậy? – Gia Nguyên sững sờ nhìn bờ vai anh đang run lên.
Anh ngước lên nhìn hắn, cổ họng Gia Nguyên tự dưng đắng lại, trong lòng thổn thức một thứ tình cảm không thể gọi tên, chỉ cảm giác được ruột gan mình đang co thắt từng hồi khó chịu. Ánh mắt anh bi thương, ưu sầu, Gia Nguyên chưa bao giờ tưởng tượng được có lúc Hồng Quân sẽ yếu đuối như vậy.
- Em ghét tôi lắm đúng không?... Ghét tôi đi! Ghét nhiều vào! Ghét đến độ không muốn nhìn mặt tôi nữa!
Gia Nguyên không hiểu sao lúc đó hai tay mình lại vô thức đưa lên áp vào gương mặt tiều tụy của anh, làn da anh nóng như người đang trong cơn sốt, hắn giữ cho anh nhìn thẳng vào mắt mình, môi miệng lại vô thức buông ra hai chữ thật dịu dàng:
- Không ghét!
- Em nói dối! – Anh ngoảnh mặt đi, thoát khỏi cái nhìn bao dung đến ôn nhu quá đỗi kia. Trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy xổ ra ngoài.
- Không ghét! – Gia Nguyên kiên nhẫn lặp lại, nhấn mạnh quả quyết. Hai tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh, mái tóc hơi rối vướng lại nơi đầu ngón tay hắn.
- Ngốc quá! – Hốc mắt Hồng Quân nóng lên, anh vươn tay ra ôm lấy hắn. Gia Nguyên lọt hẳn vào trong không gian nhỏ bé, ấm áp do anh tạo ra, tai hắn áp vào lồng ngực anh, nơi trái tim thổn thức đập từng nhịp sống động.
Và hắn cũng không hiểu nổi mình nữa. Lẽ ra hắn phải gằn giọng nói rằng: “Phải, tôi ghét anh lắm, tôi căm hận anh chết đi được, cút khỏi mắt tôi ngay!”. Lẽ ra hắn phải đấm cho anh mấy phát rồi đưa anh vào danh sách đen, những kẻ cần tránh. Lẽ ra lúc này hắn phải xô anh ra và lớn tiếng mắng anh là thứ vô sỉ… thế nhưng hắn sao thế này?... Tim hắn đập mạnh lắm, hắn không muốn rời khỏi vòng tay của anh chút nào hết, hắn muốn thụ hưởng cái cảm giác ấm áp, dễ chịu này…
Hắn bị mắc bệnh… tâm thần phân liệt rồi phải không?