Vãn Hồi

Sân trường tháng ba tháng tư có chút khô ráo, trên sân thể dục học sinh đã bắt đầu tự do hoạt động, các nữ sinh tụ tập tốp năm tốp ba tán gẫu, đám nam sinh vây quanh giá bóng rổ chơi đến khí thế ngất trời, bên cạnh còn có vài người xem, mỗi một lần bóng vào rổ lại là một màn reo hò.

Quý Do nằm úp lên bàn, cánh tay để trên đầu gối, mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng rổ bị ném qua ném lại trên sân thể dục, tầm nhìn có chút mông lung, đáy mắt không có điểm dừng, hiển nhiên không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, một vật cứng đập trúng đầu của cậu, Quý Do tập trung nhìn vào, trên mặt bàn lăn lộn nửa viên phấn, ngẩng đầu nhìn lại, thầy vật lý vẻ mặt tức giận vẫn duy trì tư thế một tay nâng cao, sau đó đổi thành chỉ ngón trỏ về phía Quý Do, lớn tiếng nói, “Anh kia, đứng lên.”

Quý Do trầm mặc đứng dậy.

“Lên lớp không nghe giảng lại phát ngốc cái gì, đừng tưởng rằng anh có cái danh đứng đầu thì có thể không cần học vật lý, có bản lĩnh thì lên bảng giải bài này, tôi liền cho phép anh về sau lên lớp có thể không cần nghe giảng.” Thầy vật lý gõ mạnh lên bảng đen.

Quý Do động cũng không động, chậm rãi nói một câu, “Không. Thầy giảng nghe không hiểu.”

“Anh….” Thầy giáo tức giận nói không ra lời.

Trong phòng học có người len lén cười khẽ, rất nhanh liền lan tỏa khắp cả phòng.

Thầy giáo tức đến khó thở, ngón tay chỉ ra cửa chính, “Anh ra ngoài cho tôi! Ra hành lang đứng!”

Quý Do không nói hai lời, đá văng ghế rồi ung dung bước ra.

Mới vừa đi tới cửa, cánh cửa ngay phía sau cậu “Rầm” một tiếng đóng lại thật mạnh.

Bên trong truyền ra tiếng thầy giáo thẹn quá hóa giận, “Cười cái gì, các anh các chị cũng muốn ra ngoài đứng sao? !”

Quý Do cũng không cảm thấy trong lòng có bao nhiêu thoải mái, cậu dựa vào tường đứng trên hành lang, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm sân thể dục, không còn cách cửa sổ, nhìn càng thêm không kiêng nể gì.

Một loạt tiếng bước chân quy luật truyền đến, Quý Do nghe tiếng nhìn lại, một bóng dáng quen thuộc đang từ đầu kia hành lang đi tới, ánh mắt Quý Do nhất thời sáng ngời.

Người tới cúi đầu, giống như đang suy ngẫm gì đó, cũng không chú ý tới Quý Do đứng trên hành lang.

Chờ lúc anh sắp đi qua bên người, Quý Do mới nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Thầy.”

Trang Văn Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy cậu, có chút kinh ngạc, “Là em. Sao em còn đứng đây, không vào lớp đi?”

Quý Do nhún nhún vai, ra vẻ vô tội, “Bị thầy đuổi ra.”

Trang Văn Hiên gần như hiểu rõ, “Làm sao vậy?”

Quý Do trả lời như không hề gì, “Lên lớp ngẩn người, không nghiêm túc nghe giảng, hình như còn tranh luận với thầy nữa….”

Trang Văn Hiên thở dài, “Sao không chú ý nghe giảng hả?”

Quý Do hơi hơi bĩu môi, “Thầy ấy giảng, nghe không hiểu.” Tiếp đó nhe răng mỉm cười, “Nếu thầy là giáo viên vật lý của em thì tốt rồi, thầy giảng, em nhất định hiểu được.”

Trang Văn Hiên bất đắc dĩ, “Còn không phải như nhau cả sao.”

“Không giống, vật lý của 12-5 tốt nhất trong năm lớp.” Quý Do nói xong nhoẻn miệng cười, mang theo chút ý tứ chọc ghẹo, “Em nghe mấy bạn nữ nói, là bởi vì thầy giáo vật lý lớp bên đó là ôn nhu nhất, đẹp trai nhất, kiên nhẫn nhất.”

“Khụ khụ…” Nắm tay Trang Văn Hiên đặt bên môi nhẹ nhàng ho hai tiếng, che giấu gương mặt hơi đỏ lên của mình, “Chớ nói linh tinh.”

“Em nói thật.” Quý Do nghiêm túc đáp.

Trang Văn Hiên bị đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm, đáy lòng lại có chút hoảng hốt, không tự chủ được hỏi, “Vậy, có muốn thầy phụ đạo thêm cho em không?”

“Có thể ạ?” Quý Do kinh ngạc hỏi lại, nếu không phải hiện tại thời gian địa điểm không thích hợp, Trang Văn Hiên không chút nghi ngờ cậu nhóc sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, chút hối hận khi mới nói xong đang dâng lên nhất thời lắng xuống.

“Nếu em có thời gian.” Trang Văn Hiên mỉm cười đáp.

“Em đương nhiên có.” Quý Do tươi cười phá lệ xán lạn.

“Cắt” đạo diễn vừa dứt lời, phòng học vốn an tĩnh nhất thời ồn ào hẳn lên, cửa đang đóng bị kéo mạnh ra, một đám học sinh xông lên trước lúc nhân viên công tác kịp ngăn cản, xông ra trước đều là nữ sinh, trong tay không quên mang theo sổ, giấy, bút.

“Lục Diễn, Lục Diễn, ký tên cho em với.”

Lục Diễn và Hàn Uyên lập tức bị bao vây, có chút bất đắc dĩ mà khẽ cười, Lục Diễn vội vươn tay ngăn lại, cất cao giọng, “Đừng gấp đừng gấp, từ từ sẽ đến, chúng ta còn có thời gian, từng người một thôi.”

Đám học sinh thực tự giác xếp thành hàng, để Lục Diễn ký xong, đa số cũng tìm Hàn Uyên xin chữ ký, hơn nữa đều phải xin hai người ký cùng một trang.

Có mấy nữ sinh lá gan đặc biệt lớn còn hét to, “Lục Diễn anh thật đẹp trai, em rất thích anh.”

“Lục đại thần Hàn đại thần, hai anh đẹp đôi lắm, thật sự cùng một chỗ đi.”

“Cùng một chỗ, cùng một chỗ, cùng một chỗ…”

“Lục đại thần Hàn đại thần, có thể cho em chụp ảnh hai anh cùng nhau không ạ?”

Cũng may học sinh vây lấy họ không nhiều, sau khi đám nhóc thỏa mãn đầy đủ yêu cầu thì nghe lời khuyên bảo của nhân viên công tác mà rời đi.

Sau đó, đám nhân viên người cũng đầy mồ hôi, “Ai da, thật đúng là không thể coi thường sức chiến đấu của đám nhóc này, quá kinh khủng, cản cũng cản không nổi.”

“Đều do mị lực của Lục đại thần quá lớn.”

“Chuẩn, ha ha.”

Bị tập thể trêu chọc Lục Diễn chỉ khẽ cười, chuyện này cũng đã sớm trở thành thói quen với hắn.

Bởi vì phần lớn nội dung bộ phim đều xảy ra ở trường học, cho nên đoàn phim dĩ nhiên sẽ tìm một trường trung học để tiến hành quay phim. Đạo diễn nổi danh cùng đại minh tinh muốn tới trường của họ, lãnh đạo nhà trường tất nhiên là vô cùng hoan nghênh, phát huy hết khả năng, tận lực mà phối hợp cùng đoàn phim.

Đa số diễn viên quần chúng đều là học sinh, thầy cô giáo trong trường, đương nhiên không dám quấy rầy học sinh cuối cấp, đều tìm học sinh lớp 11. Vì để có thể được xuất hiện trong phim cùng lớp với nhân vật chính Lục Diễn, lúc ấy khi tuyển người đám học sinh cũng lao lực một hồi, thậm chí còn có người tìm phụ huynh ra mặt hối lộ lãnh đạo nhà trường để đạt được mục đích.

Mặc dù trong showbiz thân phận, địa vị, tuổi nghề của Hàn Uyên đều cao hơn Lục Diễn rất nhiều, nhưng ở trong trường học tràn ngập hơi thở thanh xuân, Lục Diễn trẻ tuổi suất khí lại được các học sinh nhất là nữ sinh yêu thích hơn. Cho nên mỗi lần bị bao vây, phần lớn đều kêu tên Lục Diễn, muốn chụp ảnh chung và được Lục Diễn kí tên, mặc dù có học sinh cũng sẽ thuận tiện muốn được chụp ảnh và xin chữ kí của Hàn Uyên, nhưng không có được vẻ nhiệt tình như đối với Lục Diễn.

Nếu đổi thành minh tinh không mấy độ lượng khác, chỉ sợ sẽ lập tức đen mặt. Nhưng Hàn Uyên sở dĩ là đại thần, không chỉ bởi vì diễn xuất của hắn giỏi, thực lực mạnh, mà phẩm tính của hắn cũng rất tốt. Đối mặt với tình huống này, hắn chẳng những không thèm để ý chút nào, thậm chí còn vui vẻ thay Lục Diễn. Có thể hợp tác cùng tiền bối vừa có tài vừa có đức, bản thân Lục Diễn chẳng những vui vẻ, mà ích lợi nhận được cũng không nhỏ.

Tiến độ quay phim dần dần được đẩy mạnh, tình cảm giữa Quý Do và Trang Văn Hiên càng ngày càng tiến triển, quan hệ giữa hai diễn viên Lục Diễn và Hàn Uyên cũng càng ngày càng tốt, hợp tác càng thêm ăn ý vài phần.

Trên sân bóng rổ, Quý Do đang chơi bóng cùng vài nam sinh. Kĩ năng chơi bóng của cậu rất khá, giữ bóng, chuyển động, né tránh, đối thủ bị cậu xoay quanh, mà quả bóng kia tựa như bị ma pháp khống chế, thủy chung ở trong tay hắn. Một trận bóng rổ, cơ hồ thành nơi cho Quý Do thể hiện tài năng cá nhân.

Lại một cú ném ba điểm dễ dàng, Quý Do giơ cánh tay cao cao, năm ngón tay mở ra, bởi vì động tác nhảy lên mà cơ thể duỗi ra, lộ ra cánh tay thon dài cùng hai chân, thậm chí là mồ hôi chảy xuống, tạo nên vẻ đẹp khó có ngôn từ nào tả xiết.

Chung quanh bộc phát ra tiếng thét chói tai, các nữ sinh hỗn loạn xé cổ họng hô to, “Quý Do Quý Do chúng em yêu anh! Tựa như chuột yêu gạo. Quý Do Quý Do chúng em yêu anh, em muốn sinh khỉ nhỏ nhỏ cho anh!”

Mỗi một lần trận bóng có Quý Do ra sân, nữ sinh vây xem đặc biệt nhiều, tiếng thét cũng cực kì vang dội, hơn nữa đủ loại khẩu hiệu quả thực không ngừng mở rộng thế giới quan cho đám nam sinh. Nhưng các nam sinh lại không thể không phục, mỗi một lần thi đấu, người thắng cuối cùng nhất định là đội bên phía Quý Do, vì thắng lợi, mỗi người đều muốn chung đội với cậu, còn có thể thuận tiện chiếm được ưu ái của đám nữ sinh.

Quý Do chuyên tâm với bóng rổ căn bản không nhận thấy hết thảy mọi chuyện bên ngoài, thẳng đến khi ánh mắt của cậu thoáng nhìn thấy một thân ảnh đứng trên bậc thang xa xa. Trái tim Quý Do nhảy dựng, mãnh liệt phá vòng vây muốn cản bước tiến của cậu, ngay khi đối thủ vây quanh giá bóng rổ, cậu nhảy lên, lợi dụng ưu thế chiều cao, kết thúc bằng một cú úp rổ đẹp mắt.

Sau một cú chuẩn xác này, thanh âm gào thét cũng vang lên. Tiếng hoan hô xung quanh bộc phát càng lớn, trong mắt Quý Do lại chỉ có dáng hình lẳng lặng đứng trên bậc thang, hướng về nơi đó mỉm cười xán lạn.

Được một đám nữ sinh xô đẩy, Trần Dao một tay cầm chai nước khoáng, một tay cầm khăn mặt, mang theo ý cười ngượng ngùng bước nhanh về chỗ Quý Do. Trần Dao là hoa khôi học đường của trường, sắm vai này là Lý Tuyết, một mỹ nữ thanh thuần, áo dài tay váy ngắn vừa người phụ trợ khiến cho cô càng thêm phần thướt tha.

Trần Dao trong ánh mắt cổ vũ của đám bạn thân cố lấy dũng khí, giơ tay lên định muốn giúp Quý Do lau đi mồ hôi trên trán. Quý Do mặt không đổi sắc mà nhìn nhỏ đến gần, chờ tay nhỏ đưa qua, khẽ lách mình tránh ra. Tay Trần Dao cứng ngắc trên không trung, nháy mắt bởi vì xấu hổ cùng mất thể diện mà ầng ậng nước. Quý Do không có tâm tình thương hương tiếc ngọc, thản nhiên nói một câu, “Tôi không cần, cho người khác đi.” Sau đó lướt qua nhỏ lập tức rời đi.

Ở phía sau cậu, nước mắt trong mắt Trần Dao cuối cùng cũng không thể nhịn được, chảy xuống.

Quý Do ba bước thành hai bước đi lên bậc thang, tới trước mặt người nọ, giọng nói vui vẻ như hiến vật quý, “Thầy nhìn thấy em chơi bóng không? Đẹp trai không thầy, ngầu không thầy?”

Trang Văn Hiên mỉm cười, “Hét lớn như thế còn chưa đủ chứng minh sao, còn muốn thầy nói gì.”

“Sao mà giống chứ, em muốn nghe thầy nói.” Quý Do lắc lắc đầu, giọng nói có chút ủy khuất.

Trang Văn Hiên mỉm cười, “Rất bảnh!”

Mây đen trên mặt Quý Do lập tức tan đi, hơn nữa là biểu tình hết sức rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh.

Trang Văn Hiên lại cảm thấy có chút chịu không nổi ánh mắt trực tiếp mà nhiệt liệt như vậy, anh hơi né tránh, Quý Do đã trông thấy ly nước trong tay anh, “Cái này là cho em sao?”

Trang Văn Hiên có chút mất tự nhiên mà đưa lên, “Vừa mới vận động mạnh, đừng uống đá lạnh, không tốt cho thân thể, nước sôi này đã để nguội rồi, không nóng.”

Quý Do vội vã nhận lấy, cười nói, “Cám ơn thầy, em thích uống nước sôi.”

Quý Do nấng ly nước lên, uống ừng ực một hơi, thỏa mãn đến mức ánh mắt đều hơi hơi híp lại, “Đã quá!”

Trang Văn Hiên lắc đầu, lấy khăn tay đưa cho cậu, “Uống vội như vậy làm gì, chảy hết ra ngoài rồi, mau lau đi.”

Quý Do không nhận khăn tay, ngược lại cúi người giơ cằm ra trước, “Thầy lau cho em.”

Tay Trang Văn Hiên khựng lại, nhẹ nhàng ho khụ khụ, vẫn vươn tay qua, lung tung lau khóe miệng giúp cậu một chút.

Quý Do mỉm cười, không tiếp tục làm khó anh, cầm lấy khăn tay tự mình lau, sau đó nói, “Đi thôi, hôm nay thầy còn phải dạy cho em đó.”

“Ừ,” Trang Văn Hiên gật gật đầu, cùng cậu xoay người rời đi, “Kỳ thật kiến thức cơ bản của em không tồi, trong khoảng thời gian này học bổ túc rất có hiệu quả, thầy tin tuần sau thi học kỳ em nhất định sẽ đạt được thành tích cao.”

“Nếu em thi tốt, thầy có thưởng cho em không?”

“Em muốn thưởng cái gì?”

“Chỉ cần là thầy cho, em đều thích.”

“Được rồi, nếu em có thể lấy toàn điểm A ở kì thi học kỳ lần này, thầy sẽ cho em một phần thưởng.”

“Thầy giảo hoạt quá đi, không phải chỉ cần vật lý lấy điểm A thì được rồi sao?”

“Thưởng cũng không phải dễ dàng lấy được nha.”

“Thầy nói rồi đó, phải giữ lời.”

“Ừ.”

Cả hai đều không biết, phía sau bọn họ, có một đôi mắt mang theo u oán yên lặng mà nhìn chăm chú vào họ.

Quý Do vẫn giống thường ngày, lẳng lặng nằm ườn trên bàn, hai mắt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

Trên bục giảng, thầy giáo đang trả bài thi, từng học sinh được kêu tên lên nhận, khi về chỗ hoặc sẽ là vui mừng phấn khởi hoặc sẽ là uể oải, chán chường.

Quý Do toàn tâm toàn ý nhìn ngoài cửa sổ, cậu biết đợi lát nữa người kia sẽ đi qua nơi này, mỗi một lần đều là như vậy, cậu chưa từng nhớ lầm.

Quả nhiên, không chênh lệch quá nhiều thời gian, Quý Do nhìn thấy người đàn ông ôn nhu mặc áo sơ-mi màu trắng sạch sẽ đi qua bên cửa sổ, Quý Do lộ ra một nụ cười tươi rói. Tựa như tâm ý tương thông, Trang Văn Hiên cũng vừa lúc xoay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy được Quý Do đang cười tươi hướng về phía anh.

Trang Văn Hiên lắc lắc đầu, hơi nhíu mày, chỉ chỉ về hướng bục giảng, ám chỉ cậu nên lắng tai nghe giảng.

Quý Do không để ý tới ám chỉ của anh, vẫn là nụ cười rạng rỡ mà nhìn anh.

Trang Văn Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành phải bước nhanh hơn, Quý Do không tiếng động mà càng cười vui vẻ.

Thẳng đến khi rốt cuộc nhìn không tới thân ảnh Trang Văn Hiên, Quý Do mới cảm thấy mỹ mãn mà phục hồi lại tinh thần, khóe miệng còn giữ ý cười nhợt nhạt.

Đúng lúc này thầy gọi tên cậu. Quý Do lên tiếng, vài bước đi lên tiếp nhận bài thi, khi nhìn thấy chữ “A” thật to ở trên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.

Tiếng chuông tan học vang lên, nam sinh phía trước quay đầu, mày ủ mặt ê hỏi, “Quý Do, lần này mày thi thế nào? Tao lại thảm rồi.”

“Cũng không tệ lắm.” Quý Do mỉm cười đáp.

Nam sinh vẻ mặt hoài nghi, “Vật lý thì sao? Vật lý thế nào?”

“Hờ, tự xem đi.” Quý Do hào phóng đưa bài thi mới được phát qua.

Nam sinh mở to hai mắt, “Hả? Có lầm hay không, vật lý của mày bình thường rõ ràng còn tệ hơn tao.”

“Ha ha,” Quý Do cười lớn, “Tao mời gia sư.”

“A a a…” Nam sinh ôm đầu, “Đồ đểu, vốn đang cho rằng ít nhất ở môn vật lý có thể ngẩng đầu trước mặt mày.”

“Nói như vậy…” Nam sinh giống như nghĩ tới điều gì, kêu lên, “Mày lần này tất cả các môn đều được A, có nhất thiết phải vậy không ông trời ơi, lớn lên đã đẹp trai, thể thao giỏi, thành tích còn tốt như vậy, vốn đang có một môn vật lý làm khuyết điểm, giờ thì xong rồi. Quý Do mày quả thực là người ngoài hành tinh.”

Quý Do ra vẻ người lớn mà vỗ vỗ vai cậu nhóc, cười nói, “Chú không cần sùng bái anh, anh đây chính là truyền thuyết.”

Buổi tối sau khi công việc kết thúc, Lục Diễn trực tiếp ngồi xe Tống Huy về nhà. Bởi vì quay phim ngay trong thành phố, buổi tối khi không có việc Lục Diễn đều sẽ trực tiếp về đây.

Đến nơi đã gần mười giờ, Tô Mạc nghe được tiếng động cơ ô tô, trực tiếp tới cửa đón người.

Lục Diễn vừa xuống xe liền nhìn thấy Tô Mạc chỉ mặc áo sơ-mi đơn bạc đứng chờ mình, vội vàng đi qua nắm chặt bàn tay đã hơi lạnh của anh, “Buổi tối còn rất lạnh, em cứ mặc ít vậy đi ra là sao.”

“Không sao, chỉ đứng ở cửa, không đi xa mà.”

Lục Diễn cầm tay anh kéo cả người vào trong ngực, “Còn nói không sao, tay lạnh như vậy.”

“Vừa rồi dùng nước lạnh rửa tay mà thôi, đừng lo lắng.” Tô Mạc ôn nhu trả lời.

Tống Huy đang mở cửa xe đi ra, nghe được cả người run lên, chỉ ló đầu hướng hai người nói một câu, “Lục ca, Tô đổng, em đi về trước, sáng mai lại đây đón anh.”

Lục Diễn quay đầu lại, “Muốn vào ngồi uống chén trà nóng không?”

“Không không, em về luôn đây.” Tống Huy vội vàng xua tay, nói giỡn, còn nhìn người ta ân ân ái ái nữa, ánh mắt đều sẽ mù luôn.

“Được rồi, vậy cậu trên đường lái xe cẩn thận.” Lục Diễn dặn dò một câu, liền ôm Tô Mạc đi vào trong nhà.

“Quay phim có thuận lợi không?” Sau khi vào trong, Tô Mạc vừa giúp Lục Diễn cởi áo khoác vừa thuận miệng hỏi một câu.

“Rất thuận lợi.” Vặn vặn bả vai có chút đau nhức, ngồi xuống ghế sa lông.

Tô Mạc nhìn thấy động tác của hắn, vươn tay khẽ nắn nắn bả vai cho hắn, lo lắng hỏi, “Bị sao vậy?”

Lục Diễn quay đầu qua, “Không có gì, buổi trưa nằm trên ghế nghỉ, hình như bị sái cổ.”

Tô Mạc đau lòng nói, “Anh nằm xuống, em xoa bóp cho anh.” Vừa nói vừa đẩy Lục Diễn nằm sấp xuống ghế sa lông, chính mình thì ngồi vào bên cạnh, hai tay đặt ngay chỗ cổ hắn.

Bóp nhẹ một hồi, Lục Diễn cảm giác tốt hơn nhiều, kéo tay Tô Mạc xuống, nâng thân ngồi dậy, đem người ôm vào trong ngực, “Được rồi, đã tốt hơn nhiều.” Tô Mạc suốt ngày bận rộn, hắn cũng không nỡ khiến anh vất vả.

Tô Mạc thuận thế dựa lưng vào ngồi tựa trên người hắn, một chân Lục Diễn cũng quấn lên, đem người giam cầm vào trong ngực.

Tô Mạc bị tư thế này biến thành có chút không thoải mái, nhẹ nhàng trốn tránh, Lục Diễn hai tay lập tức siết lại, vây người trong ngực càng chặt, chui đầu vào cổ anh khẽ cọ cọ, thấp giọng nói, “Đừng động, để anh ôm một lát.” Tô Mạc liền không động đậy nữa.

Nhiệt độ đêm xuân vẫn khá thấp, nhưng đã không cần mở hệ thống sưởi, vốn thân thể mới ở ngoài trời còn có chút lạnh giờ đây ôm nhau thế này rất nhanh ấm áp hẳn lên, hơn nữa càng ngày càng nóng.

Cố tình lúc này Lục Diễn còn thêm dầu vào lửa, nhẹ nhàng liếm sau gáy anh, Tô Mạc khẽ run rẩy, không phải lạnh, mà là nóng.

Tiếng cười trầm thấp của Lục Diễn lưu luyến bên tai anh, hàm hồ hỏi, “Nhớ anh không, hửm?”

Tô Mạc đưa tay vuốt ve mái tóc của người kia, nghiêng đầu khẽ hôn phớt lên má hắn, thấp giọng nói, “Có, nhớ.”

Hai người âu yếm trong chốc lát, Lục Diễn ngẩng đầu hỏi, “Ngày mai công ty có bận không?”

“Buổi sáng có hai hội nghị quan trọng, còn lại thì cũng không gấp. Sao vậy?” Tô Mạc đáp lại.

Lục Diễn nhìn anh, nghiêm túc nói, “Nếu có thời gian, ngày mai đến phim trường đi.”

“Vâng.” Tô Mạc nhanh chóng đáp ứng, sau đó hỏi, “Vì sao?” Đối với Tô Mạc mà nói, yêu cầu của Lục Diễn vĩnh viễn đều là đáp ứng trước, sau đó mới hỏi nguyên do.

“Ngày mai có một cảnh hôn. Anh muốn có em ở đó.” Lục Diễn trả lời.

Tô Mạc có chút khó hiểu với lô-gic của hắn, “Anh không sợ em thấy sẽ không thoải mái sao?”

Lục Diễn nhìn sâu vào mắt anh, “So với để em thấy anh hôn người khác trên phim, anh tình nguyện để em xem ở hiện trường không có cố ý tạo hiệu ứng. Hơn nữa, anh muốn em có thể ngay lập tức khiến anh chỉ có thể lưu lại hương vị của em.”

Tô Mạc khẽ cười cười, thấp giọng nói, “Được, em nhất định đi.”

Ngày hôm sau đến tận buổi chiều Tô Mạc mới xuất hiện, cũng may cảnh hôn kia cũng là sau buổi trưa.

Thời điểm Lục Diễn trông thấy Tô Mạc rốt cuộc không cách nào bảo trì bình tĩnh. Hôm nay Tô Mạc mặc chính là áo T-shirt cùng quần bò, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, nếu không phải quần áo thoạt nhìn trông rất đắt tiền, thì thật sự sẽ giống một anh chàng tiếp thị, chính là đi đâu mà tìm được một anh chàng tiếp thị đẹp trai lại có khí thế như vậy.

Quen nhau đã lâu nhưng Lục Diễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mạc ăn mặc thế này, nhất là quần bò. Lục Diễn vẫn luôn tưởng tượng không ra dáng vẻ chủ tịch khốc suất nghiêm túc của một tập đoàn lớn khi mặc quần bò sẽ như thế nào, hơn nữa kiểu quần này cũng bó sát dáng người, khiến đường cong cái mông hoàn mỹ của anh hiện ra, Lục Diễn thiếu chút nữa quản không nổi cái mũi của mình.

Tô Mạc ăn mặc như vậy, nếu không phải được Tống Huy dẫn theo, căn bản không được vào đoàn phim.

Lục Diễn thừa dịp bốn bề vắng lặng, kéo tay Tô Mạc trộm hỏi, “Hôm nay sao em lại mặc như vậy?”

Tô Mạc hơi mất tự nhiên, “Anh cũng thấy bộ dạng này rất quái lạ phải không?”

“Sẽ không,” Lục Diễn ánh mắt đặc biệt suồng sã càn quét khắp người anh, “Rất đẹp, chỉ là… có chút ngạc nhiên.”

Quả thật rất đẹp, Tô Mạc ăn mặc nhàn hạ tự do như vậy, hơn nữa gương mặt của anh trời sinh xuất sắc, mái tóc đen mềm, thoạt nhìn quả trẻ hơn mười tuổi, ném ra bên ngoài nói là sinh viên mới vừa tốt nghiệp cũng hoàn toàn không có ai nghi ngờ.

“Có điều sao em lại muốn mặc như vậy?” Lục Diễn ngạc nhiên hỏi.

Tô Mạc nhỏ giọng đáp, “Hàn Uyên với Vương Dịch đều nhận ra em. Nếu để bọn họ thấy em cùng anh một chỗ, có lẽ sẽ có một ít phiền toái không cần thiết. Mặc như vậy, phỏng chừng không ai có thể nhận ra.”

Lục Diễn gật gật đầu, “Quả thật, thiếu chút nữa ngay cả anh đều nhận không ra, đừng nói bọn họ.”

A, thật sự cảm tạ Vương đạo cùng Hàn Uyên, Lục Diễn ở trong lòng âm thầm nghĩ, để hắn có cơ hội nhìn thấy một Tô Mạc khác lạ như vậy.

Trước kia Tô Mạc một tay sáng lập công ty giải trí Tinh Không, mà Vương Dịch cùng Hàn Uyên đều là đạo diễn cùng diễn viên uy tín lâu năm, khi đó Tô Mạc vì phát triển công ty khẳng định cũng không ít lần tiếp xúc với người trong giới giải trí, chính là sau này anh lui về giao mọi việc cho Tô Quyết, mới chậm rãi tránh xa người trong giới.

“Em không tới trễ chứ?” Tô Mạc nhẹ giọng hỏi, anh không quên hôm nay Lục Diễn muốn anh đến là vì cái gì.

“Không trễ… ” Lục Diễn lắc đầu, “Cảnh diễn kia lát nữa mới quay.”

Tô Mạc nhẹ nhàng thở ra, “Thật may. Hội nghị chấm dứt em liền nhanh chóng tới đây.”

“Chính là, còn có một vấn đề…” Thần sắc Lục Diễn có chút ngưng trọng.

“Làm sao vậy?” Tô Mạc cũng khẩn trương theo.

Lục Diễn ghé vào tai anh thấp giọng nói, “Hiếm khi thấy em mặc thành như vậy, anh sợ anh kiềm chế không nổi.”

“…….”

Tô Mạc nhất thời không còn lời gì để nói.

Lục Diễn khe khẽ nở nụ cười, Tô Mạc cảm thấy mình bị đùa giỡn.

Bên kia phó đạo diễn kêu một tiếng, “Lục đại thần, Lục đại thần anh ở đâu? Chuẩn bị quay phim.”

“Anh đi trước nhé.” Lục Diễn kiềm chế ý cười nói.

Đi được hai bước, lại xoay người, ở bên tai Tô Mạc thì thầm một câu, “Anh không nói giỡn, anh nói là sự thật.”

Sau đó liền thật sự đi luôn.

Hoàn chương 79

☆,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui