Y Tiên Thiểu

Đường Vân nửa hiểu nửa không, nhưng nghe Tùy Qua nói bệnh tình giảm bớt nhất thời yên tâm vài phần.

- Đừng quá khẩn trương.

Tùy Qua an ủi Đường Vân.

- Có thể không khẩn trương sao.

Đường Vân thở dài:

- Hiện tại tôi đã nghe được tiếng gió, chức vị của tôi sẽ bị điều động.

- Điều đi nơi nào?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Ai biết được.

Đường Vân nói:

- Dù sao chắc chắn không phải là nơi tốt. Anh xem hơn phân nửa là vùng xa xôi vô dụng, không có cơ hội thăng chức. Hừ, không thể tưởng được ông nội còn chưa ngã xuống, những người kia đã khẩn cấp như vậy.

- Ca, anh đừng lo lắng, còn cha nữa đâu.

Đường Vũ Khê an ủi.

Đường Vân than một tiếng, nói:

- Vũ Khê, em không ở trong quân nên không biết tình huống trước mắt. Nếu ông nội thật sự không được, ngay cả tiền đồ của cha cũng bị ảnh hưởng huống chi là anh.

- Loại chuyện này sẽ không phát sinh.

Tùy Qua khẳng định nói:

- Tôi muốn nói, ít nhất Đường lão sống thêm vài năm là không có vấn đề.

- Thật sao?

Đường Vân vội hỏi.

- Vô nghĩa, anh lại hoài nghi y thuật của tôi.

Tùy Qua nói:

- Anh không thể có chút tin tưởng đối với tôi sao. Lúc trước khi tôi chữa bệnh cho Vũ Khê cũng vậy, hiện tại chữa bệnh cho Đường lão cũng thế. Vân ca, sao anh cứ ưa thích xem nhẹ người khác đây?

Đường Vân bị nói có chút ngượng ngùng, giải thích:

- Này…chủ yếu là bởi vì cậu quá trẻ tuổi đó thôi.


- Anh không thể nói tuổi trẻ tài cao sao?

Tùy Qua liếc mắt lườm Đường Vân.

- Được.

Đường Vân nói:

- Tôi chính thức xin lỗi còn không được sao?

- Được.

Tùy Qua nói:

- Vậy anh làm sao bồi thường tôi đây.

- Còn bồi thường? Cậu đúng là lòng tham không đáy.

Đường Vân nói:

- Tôi mời cậu ra ngoài dùng cơm đi, không được nói thêm yêu cầu gì quá phận, đến Toàn Tụ Đức đi.

- Đề nghị này thật không tệ.

Tùy Qua nói:

- Nói thật ra tôi thật không quen không khí dùng cơm trong nhà anh.

- Thói quen thì tốt rồi.

Đường Vân cười ha ha:

- Đi thôi, tôi đi lấy xe.

Sau khi lên xe, Tùy Qua hỏi:

- Sao vậy, anh không gọi theo cảnh vệ, không lo lắng bị người tập kích sao?

- Chúng ta đi trong nội thành, còn là giữa ban ngày ban mặt, không có kẻ ngu xuẩn nào ra tay trong lúc này.

Đường Vân nói:

- Huống chi lần trước sát thủ là nhằm vào cậu tới đi.

- Sao lại thế này?

Đường Vũ Khê hỏi:

- Sao anh gặp phải sát thủ?

- Anh làm sao biết đây.

Tùy Qua xòe tay thật vô tội:

- Có thể ngày sinh tháng đẻ của anh xung đột với sát thủ đi.

- Đừng lắm mồm nữa, anh không sao chứ?

- Anh làm gì có chuyện đây? Hơn nữa còn bắt được một tên. Đúng rồi, Đường Vân, thẩm vấn ra kết quả gì hay không?

- Thẩm vấn cái rắm.

Đường Vân đáp:

- Còn chưa kịp thẩm vấn đã bị người của Long Đằng mang đi.

- Long Đằng? Bộ đội của Lữ Chính Dương?

Tùy Qua hỏi:

- Nghe nói bộ đội của họ rất lợi hại ah.

- Đương nhiên. Nếu không lợi hại có thể gọi là Long Đằng sao? Có thể lấy đồ đằng thần long đặt tên, tự nhiên là tồn tại cường hãn nhất.

Ngữ khí của Đường Vân thật tôn sùng:

- Long Đằng là bộ đội đặc chủng tác chiến cực mạnh. Cậu yên tâm đi, nếu giao cho họ thẩm vấn, họ nhất định sẽ lấy được kết quả.

- Ngô, bộ đội tác chiến cực mạnh, hẳn là rất lợi hại.

Tùy Qua tự nhủ:

- Nhưng sớm biết sẽ bị người của Long Đằng mang đi, tôi nên sớm nghiêm hình tra tấn hắn, đáng tiếc.


Tùy Qua vốn muốn tìm hiểu thêm về nội tình Long Đằng, nhưng vì nhắc đến nội dung cơ mật, Đường Vân cũng không thể tiết lộ quá nhiều. Nhưng Tùy Qua có ấn tượng không tệ với Lữ Chính Dương.

Trạng huống giao thông của Đế Kinh thật sự không xong, phải đợi đến bốn mươi phút sau ba người mới đến.

Lúc này Tùy Qua đã đói rã rời.

- Nhanh chóng gọi thức ăn đi, tôi đói lắm rồi.

Tùy Qua nói, sau đó nhìn đại sảnh:

- Nhiều người như vậy? Chỗ chúng ta đặt trước ở đâu?

- Phòng trên lầu.

Đường Vân nói:

- Lên đi, cho cậu ăn no.

- Thật là, anh đến nỗi vậy sao.

Đường Vũ Khê hỏi.

Tùy Qua cười khổ:

- Hai ngày không ăn được bữa cơm ngon, có thể không đói sao?

- Chiều hôm qua nhiều thức ăn như vậy, sao anh không ăn?

Đường Vũ Khê vừa đi vừa nói.

- Bầu không khí dùng cơm nhà em như vậy, anh làm sao mà ăn đây.

Tùy Qua buồn bực nói. Mặt khác còn có một nguyên nhân, hai ngày này hắn không được ăn linh thảo, cho nên càng thêm đói bụng nhiều hơn.

- Vào đi thôi.

Lúc này Đường Vân đi tới trước một cửa phòng, đẩy cửa ra.

Tùy Qua đang định đi vào, lại phát hiện trong phòng đã có một đám người đang ngồi ăn cơm.

- Đi nhầm chỗ?

Tùy Qua ngạc nhiên hỏi.

Đường Vân vừa nhìn tình huống, nhất thời tức giận:

- Hừ! Sao có thể nhầm. Nơi này chỉ có hai phòng vip, tôi đặt chính là phòng này, sai lầm mới lạ! Người phục vụ, gọi quản lý của các người đến đây!

- Di, đây không phải Đường thiếu sao? Hô to gọi nhỏ làm chi?

Lúc này trong phòng truyền ra một thanh âm bất âm bất dương.

Tùy Qua vừa nhìn, đó là một công tử ca, hẳn là thái tử gia nào đó của Đế Kinh.

- Thang Vân Long!

Đường Vân nhận ra người nói chuyện, hừ lạnh một tiếng:

- Anh đoạt phòng của tôi đặt trước?

- Phòng anh đặt trước?


Thang Vân Long hừ một tiếng:

- Đây là phòng của Toàn Tụ Đức, tôi tới trước thì là của tôi.

Lúc này quản lý đã đi tới.

Nhìn thấy Đường Vân, quản lý vội nói:

- Đường thiếu, ngài đừng nóng giận, tôi tìm một phòng khác cho ngài, tiêu phí hôm nay toàn bộ miễn. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Người quản lý cũng thật buồn bực, vô luận là Đường Vân hay Thang Vân Long hắn đều không thể trêu vào. Có câu nói thần tiên đánh nhau phàm nhân tai ương, hắn thật sự không muốn bị lôi kéo vào.

- Thật có lỗi?

Đường Vân hừ lạnh một tiếng:

- Tôi cần chính là phòng đặt trước, không phải lời xin lỗi!

Gặp phải loại tình huống này, nếu Đường Vân lui nhường hoặc thỏa hiệp, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị truyền khắp vòng luẩn quẩn. Tới lúc đó địa vị cùng uy tín của Đường Vân trong giới thái tử gia sẽ giảm thật lớn, thậm chí bị người khác khinh thường.

- Mày…cút ngay, mày không có việc gì ở nơi này. Chỉ là một tên đánh tạp, có chỗ cho mày nói chuyện sao!

Thang Vân Long giật giật khóe môi, trừng mắt quát quản lý, quản lý hoảng sợ tái mặt vội vàng đi xuống.

Hung hăng càn quấy!

Dọa lùi quản lý, Thang Vân Long nói:

- Như thế nào, Đường thiếu không chỗ ăn cơm sao? Không chỗ ăn cơm thì vào cùng ăn, tôi mời khách.

- Tôi không thiếu tiền.

Đường Vân hừ một tiếng:

- Nhắc lại lần nữa, đây là phòng tôi đặt trước!

- Vậy thì sao?

Sắc mặt Thang Vân Long chìm xuống:

- Họ Đường, nếu anh không địa phương ăn cơm, tôi không để ý cho anh ở lại đây ăn. Vừa lúc Trần thiếu, Trương thiếu cùng vài người bạn của tôi cũng có mặt ở đây, để mọi người xem xem Đường thiếu hiện tại chỉ có thể theo chúng ta kiếm cơm ăn, hắc.

Lời này một câu hai ý nghĩa, ý vị khiêu khích mười phần.

Đầu năm nay vẫn luôn có người thích bỏ đá xuống giếng.

Biết được tình huống trước mắt của Đường gia, những thái tử gia Đế Kinh đã bắt đầu tìm cơ hội giẫm đạp Đường Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận