Y Tiên Thiểu

Ngưu Duyên Tranh không ngừng cảm tạ.

- Hàn lão, lão thì sao?

Tùy Qua nhìn qua Hàn Côn.

- Tôi cũng chuẩn bị thỏa đáng.

Hàn Côn nói:

- Nhưng mà tôi cũng biết Trúc Cơ Kỳ hung hiểm trùng trùng, nhất là cửa ải tâm ma, càng khó có thể vượt qua. Cho nên tôi hơi do dự, vạn nhất Trúc Cơ không thành công, chẳng phải là thiên nhân vĩnh cách với Trình nhi sao?

- Cha à, cha giải sầu là được.

Hàn Trình nói:

- Hôm nay con đã tấn chức Tiên Thiên kỳ, ngày sau chắc chắn cố gắng tu hành gấp bội, hơn nữa có Tùy tiên sinh dẫn dắt, con sẽ không kéo chân sau của cha đâu. Cho nên chuyện Trúc Cơ cha cứ yên tâm là được.

- Hàn Trình nói đúng.

Tùy Qua gật đầu nói:


- Hàn lão tu vị hỏa hầu đã đủ, hơn nữa có đan dược của tôi phụ trợ, tích súc cũng đủ, chỉ có chút khiếm khuyết trên phương diện tâm tính, chỉ cần ổn định tâm thần, hơn nữa có tôi ở bên cạnh hiệp trợ, lão Trúc Cơ thành công cũng nắm chắc lớn hơn nhiều.

- Như thế phải đa tạ Tùy tiên sinh.

Hàn Côn đại hỉ, hắn biết rõ Tùy Qua nói "Nắm chắc", vậy đây là chuyện đã chắc chắn. Nếu như có thể vững vàng Trúc Cơ, đối với Hàn Côn mà nói tự nhiên có chỗ tốt rất lớn.

- Lời khách sáo đừng nói.

Tùy Qua nói:

- Các vị có tâm lý hiệu lực cho tôi, tôi tự nhiên phải cho các vị chỗ tốt.

Sau khi nói xong Tùy Qua nhìn qua Lý Nghệ Cơ.

Ngụ ý "Tiểu Lý" nếu hảo hảo làm nội chợ cho ta, làm nữ bộc tốt, về sau chỗ tốt tự nhiên cũng ít phần ngươi. Về phần Tây Môn Trung, Tùy Qua hiện tại còn chưa có ý định cho hắn chỗ tốt. Đối với Tây Môn Trung, Tùy Qua hiện tại muốn làm chính là khiến hắn khắc chế sâu chữ "Trung" này vào trong lòng.

Tùy Qua đương nhiên biết rõ, tâm ma không phải dễ dàng phục tùng như vậy, điểm này Tùy Qua lúc giao chiến với tâm ma cũng biết rõ. Nhưng mà sở dĩ cho tâm ma chiếm cứ thân thể Tây Môn Long, là vì Tùy Qua cảm thấy "Tây Môn Trung" so với Tây Môn Long càng có giá trị bồi dưỡng nhiều hơn, tuy nhiên có chút khả năng nguy hiểm, nhưng Tùy Qua cảm thấy vẫn đáng giá.

Lý Nghệ Cơ nghe Tùy Qua nói thế, hận không thể cầm chén trong tay ném vào đầu Tùy Qua. Đúng là khẩu phật tâm xà, thật sự là quá đáng giận, làm nữ bộc còn không nói, rõ ràng còn muốn ý đồ chiếm cứ thân thể của nàng, đây không phải tương đương chà đạp huyết thống Vu tộc cao quý hay sao?

Nhưng mà cẩn thận tưởng tượng, khẩu phật tâm xà này hình như đã chà đạp qua.

Thời điểm tâm thần của Lý Nghệ Cơ không yên, Tùy Qua lại không hề để ý tới nàng, tiếp tục nói:

- Tu hành giới hôm nay đã là mặt trời sắp lặn, nhân tài tàn lụi. Chắc hẳn các vị cũng đều nhìn ra, hiện tại người tu hành lăn lộn càng ngày càng thống khổ, muốn linh khí không có linh khí, muốn linh thảo không có linh thảo, đan dược, pháp bảo đều là vật khan hiếm. Chiếu tình huống trước mắt mà nói, đoán chừng người tu hành sau này sẽ tuyệt tích.

Đám người Tống Văn Hiên không biết lời này của Tùy Qua là có ý gì, vì vậy cũng không phát biểu cái gì, chỉ lắng nghe.

Tùy Qua chỉa chỉa Lý Nghệ Cơ, bảo nàng rót chén nước, tiếp tục nói:

- Phàm nhân thế tục bắt đầu tao ngộ nguy cơ thiếu năng lượng, mà người tu hành hôm nay cũng gặp nguy cơ ‘ tài nguyên ’ . Nhưng mà, tài nguyên trong thiên địa cũng không hao hết sạch, theo tôi được biết, trên đời này vẫn có không ít nơi linh khí tràn đầy, thậm chí còn có vô số linh mạch tồn tại, linh thảo, đan dược cũng không thiếu. Nhưng mà khác với tình huống trong thế tục, những thứ tốt này nằm trong tay của một ít người, người tu hành bình thường như các ngươi đừng mong nhúng chàm.

Tùy Qua nói chính là tình hình thực thế, Tống Văn Hiên gật đầu nói nói:

- Tùy tiên sinh, ngài nói chúng ta đều hiểu rõ. Trên thực tế Tống gia chúng tôi hiệu lực cho ngài, chính là vì muốn ngài ban thưởng đan dược. Tuy Tống gia chúng tôi được xưng thế gia tu hành, nhưng mà nói ra thật xấu hổ, nội tình của chúng tôi rất mỏng, trụ cột yếu, ngay cả linh điền, linh thảo những vật này đều không có, chớ đừng nói chi là đan dược. Nhưng mà Tùy tiên sinh ngài yên tâm, chỉ cnaf ngài để mắt Tống gia, chúng tôi nhất định làm khuyển mã cho ngài.

Những người còn lại cũng không nói chen vào, Tống Văn Hiên nói rất thực tế, nhưng xem như lời thật tình.


Bọn họ đi theo Tùy Qua lăn lộn, xác thực đạt được rất nhiều thứ tốt trước kia chưa bao giờ cầm được.

- Tôi biết rõ, các người đang suy đoán hậu trường và tương lai của tôi.

Tùy Qua không quan tâm hơn thua nói:

- Nhưng mà, tôi có thể nói cho các người biết, hậu trường của tôi còn hơn xa tưởng tượng của các ngươi suy nghĩ. Cho nên, các người đi theo tôi, có thể gặp được những thứ tốt mà người tu hành khác còn chưa từng gặp qua. Được ròi, Tây Môn Trung, ngươi đi theo Tống lão học tập quy củ thế tục đi, ngàn vạn không nên gây chuyện cho ta, nếu không ngươi không cần làm người hầu của ta đâu.

Dùng tu vị của Tây Môn Trung, nếu như hắn muốn xằng bậy thì đúng là có lực phá hoại rất mạnh, cho nên Tùy Qua mới cảnh cáo hắn trước.

Tây Môn Trung vội vàng đáp ứng. Trước khi tìm ra cách phá giải "Cấm chế" mà Tùy Qua gieo lên người của hắn, Tây Môn Trung tự nhiên biết rõ phải làm gì mới tốt cho hắn.

Tống Văn Hiên, Tây Môn Trung sau khi rời đi, Tùy Qua nhìn Lý Nghệ Cơ nói:

- Mấy ngày nay tôi sẽ không quay về đây.

Trong lòng Lý Nghệ Cơ vui vẻ, thầm nghĩ cuối cùng cũng nhẹ nhõm vài ngày.

Ai biết Tùy Qua lại nói tiếp:

- Đừng cao hứng quá sớm. Đường tiểu thư nếu như trở về, cô cũng phải chuẩn bị thức ăn cho tốt...

- Chỉ một mình Đường tiểu thư, nàng sẽ không ăn cơm ở nhà.

Lý Nghệ Cơ nói.

- Hừ!


Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vậy nghĩ biện pháp làm cho nàng ăn! Không được lười biếng! Nàng nói không ăn, ngươi phải làm cho tốt, sau đó mời nàng ăn! Với tư cách một nữ bộc, cô phải có giác ngộ của nữ bộc, hơn nữa lập chí phải làm nữ bộc hợp cách.

- Tôi không muốn làm nữ bộc!

Đột nhiên Lý Nghệ Cơ như phát điên quát lên, hiển nhiên đã không thể nhịn được nữa.

Nhưng mà lời này vừa nói ra, nàng lại nhịn không được che miệng mình, hiển nhiên bộc phát lúc này cũng không phải là bổn ý của nàng. Mà bổn ý của nàng dường như cũng không muốn làm tức giận Tùy Qua lúc này.

- Như thế nào, nghĩ xong rồi à?

Tùy Qua cũng không có tức giận, chỉ khoan thai uống trà.

- Cô cảm thấy làm nữ bộc cho tôi là đại tài tiểu dụng? Hay là không cam lòng? Nhưng mà tôi cho cô biết, cô lúc trước muốn giết tôi, mà tôi lưu mạng cho cô. Cho nên mạng của cô không khác gì thiếu nợ tôi. Nếu như cô không làm nữ bộc, như vậy cô đi chết cho tốt, tôi sẽ không ngăn cản cô, sau khi chết, cô cũng không nợ gì tôi.

- Anh...

Lý Nghệ Cơ không nghĩ tới Tùy Qua nói lời này, nếu như bảo nàng đi chết, nàng còn cảm thấy đáng tiếc.

- Như thế nào, không nỡ đi chết? Không nỡ thì thành thành thật thật làm nữ bộc đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận