Chương 55
Trước bài phát biểu của Giang Dập đứng trên sân khấu kia, không ai từng liên kết Giang Dập và Thẩm Cận, An Thành Thực Nghiệp cùng ‘Ngộ giám’ có liên hệ với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Giang Dập hướng mọi người tới Hạ Ngôn và ‘Ngộ giám’ thì Tống Càn ngay lập tức đen mặt.
Sắc mặt Trình Khiêm nhìn không khác so với thường ngày, tầm mắt không tự giác chuyển hướng sang Hạ Ngôn đang ngồi cách đó không xa.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo*, mọi người bị thiết kế của Giang Dập làm cho kinh diễm thì Trình Khiêm coi như người trong nghề, toàn bộ lực chú ý đã rơi vào bộ sofa mây nghệ thuật “Nhà. Bầu trời” kia, hắn không nghĩ tới, nhà thiết kế sẽ là Hạ Ngôn.
*Xem môn đạo: Dùng làm so sánh thuyết minh trong nghề cùng người thường khác nhau, hoặc thuyết minh chuyện gì có huyền cơ khác.
Lúc trước khi Trình Nhượng đề cử Hạ Ngôn cho hắn, hắn chỉ nghĩ một sinh viên vừa tốt nghiệp, chưa đủ kinh nghiệm, có thể có được bao nhiêu năng lực, một vị trí trợ lý thiết kế đã là sắp xếp tốt cho cô.
Tác phẩm của cô làm cho Trình Khiêm bất ngờ vì sự nhìn nhầm của hắn.
Hạ Ngôn được người dẫn chương trình mời lên sân khấu theo lời mời của Giang Dập.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng vậy, cô không có ở trong đám đông, không có kinh nghiệm dưới ánh đèn sân khấu, thêm tính tình hướng nội, Hạ Ngôn đứng trên sân khấu căng thẳng và cẩn trọng, nhưng cô trẻ tuổi, xinh đẹp, khí chất sạch sẽ cùng với thuần lương vô hại của cô làm cho cô thu hút được rất nhiều tràng vỗ tay và sự chú ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Khiêm nhìn Hạ Ngôn trên sân khấu cười đến mức gò bó, hắn lại thừa nhận lần nữa, cô bé này là xinh đẹp yếu đuối, ngoại trừ vấn đề sức khỏe, vẻ ngoài của cô, khí chất cùng tài hoa tính cách hoàn toàn phù hợp làm con dâu của Trình gia.
Hắn cũng được, Trình Nhượng cũng tốt, đối với việc chọn người làm vợ, chọn không phải là tình đầu ý hợp, mà là môn đăng hộ đối, không nhất định cần phải có gia thế hiển hách, bọn họ cần không phải một người vợ biết lo việc nhà, mà là một người vợ ngang sức ngang tài, có năng lực có thể giúp ích cho sự phát triển của xí nghiệp gia tộc.
Có một khoảnh khắc như vậy, Trình Khiêm bắt đầu nảy sinh tâm tư lung lạc Hạ Ngôn.
Từ trước đến nay hắn cũng là một người đàn ông thuộc phái hành động cực mạnh mẽ, trao giải chấm dứt, Trình Khiêm chủ động tiến lên chào hỏi Hạ Ngôn, một tiếng “Cô Hạ, chúc mừng” lập tức kéo lực chú ý của Hạ Ngôn vừa bước xuống khỏi sân khấu, ra khỏi căng thẳng đang có.
Cô liếc qua đã nhận ra Trình Khiêm, phản ứng vào đêm hôm đó của Trình Khiêm, cô càng có khuynh hướng tin tưởng Trình Khiêm không có tham dự trong đó.
Cô cũng không có gì đáng giá để Trình Khiêm cậy anh hùng trước mặt cô, bởi vậy, đối với một đêm kia, cô đã tồn tại tâm tư cảm kích đối với Trình Khiêm, chỉ là mấy ngày nay công việc bận rộn, cô vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn hắn, lúc này thấy Trình Khiêm tiến đến, cô chào hỏi rất tự nhiên: “Trình tổng.”
“Chuyện tối hôm đó thật lòng cảm ơn ngài, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để gặp mặt ngài nói lời cảm ơn ngài, không nghĩ tới gần đây quá bận rộn, thật thất lễ.”
“Không cần khách sáo, nên làm.” Trình Khiêm nhàn nhạt đáp lại, nhìn về phía cô, “Thân thể cô Hạ đã khá hơn chưa?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Vâng, đã khá hơn.”
“Cánh tay thế nào?” Trình Khiêm hỏi, hắn nhớ rõ cánh tay cô cũng bị thương.
Hạ Ngôn mỉm cười gật đầu: “Cũng đã tốt lắm rồi, cảm ơn Trình tổng quan tâm.”
Trình Khiêm: “Không cần khách sáo.”
Hắn nâng cổ tay nhìn thời gian: “Cô Hạ có thời gian dùng cơm tối không?”
Hạ Ngôn: “...”
Trình Khiêm: “Cô Hạ không tiện thì thôi vậy, không có gì.”
Da mặt Hạ Ngôn mỏng, Trình Khiêm cứu chú Vương và cô, cô còn chưa đáp lễ, hắn vừa nói như vậy trái lại làm cho cô ngại ngùng, nói theo phản xạ: “Thuận tiện, Trình tổng đã cứu chú Vương và tôi, vẫn luôn định mời cơm ngài để tỏ lòng biết ơn, chỉ là sợ quấy rầy đến ngài.”
Trình Khiêm giống như nở nụ cười: “Tôi cũng không bận rộn đến vậy.”
Thẩm Cận đang trò chuyện với hộ khách ở cách đó không xa, Trình Khiêm đi tìm Hạ Ngôn anh có thấy, vốn tưởng rằng chỉ là chào hỏi theo lễ nghi thôi, không nghĩ lại trò chuyện lâu như vậy, nhìn thần sắc của Hạ Ngôn còn lộ ra vẻ lúng túng, anh lo lắng Trình Khiêm làm khó cô, đi tới.
Trình Khiêm nhìn thấy Thẩm Cận trước, hắn vươn tay tới: “Thẩm tổng, chúc mừng.”
Thẩm Cận cũng khách sáo đưa tay, bắt tay cùng hắn: “Cảm ơn.”
Quay đầu, anh nói khẽ với Hạ Ngôn: “Nhóm người chú sáu ở bên kia chờ em, nói là buổi tối muốn chúc mừng một chút, chờ em qua ra quyết định.”
Vốn là muốn giải vây giúp cô, không nghĩ tới sau khi nói xong, anh thấy vẻ mặt Hạ Ngôn chần chờ, muốn nói lại thôi.
Chú sáu cùng Từ Phỉ và Trình Kiếm lúc này đang đi tới.
Chú sáu lớn giọng, từ xa đã lên tiếng chào hỏi Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, buổi tối mở tiệc chúc mừng, anh hai nói ăn gì là do cô quyết định.”
Hạ Ngôn: “...”
“Tôi đã hẹn…”
Cô còn chưa nói hết câu, giọng nói ôn tồn của Trình Khiêm đã ngắt lời cô: “Không có việc gì, cô làm việc của mình trước đi, lần khác cô có thời gian lại hẹn.”
Sự quan tâm của Trình Khiêm ngược lại làm cho Hạ Ngôn ngượng ngùng, nhưng không tiện dẫn theo Trình Khiêm, vì thế thuận theo gật đầu: “Được, thật ngại quá, lần khác tôi lại gọi điện cho Trình tổng.”
Trình Khiêm gật đầu, nói thêm vài câu nữa rồi lập tức rời đi trước.
Thẩm Cận nhìn bóng dáng Trình Khiêm đi xa mới quay lại nhìn cô: “Buổi tối em hẹn ăn cơm với Trình Khiêm?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Vâng, tối hôm đó ít nhiều gì Trình tổng cũng giúp đỡ, vẫn luôn chưa có cơ hội cảm ơn anh ta.”
Đối thoại giữa hai người một chữ cũng không thoát khỏi tai Thẩm Kiều, cậu ta lập tức nhíu nhíu mày: “Lại đến một cái?”
Thẩm Cận ngước mắt nhìn cậu ta: “Cái gì?”
Thẩm Kiều nháy mắt ra hiệu, thấy lực chú ý của Hạ Ngôn chuyển sang nơi khác, cậu ta hạ giọng nói nhỏ bên tai Thẩm Cận: “Tình địch á.”
Thẩm Cận nhìn lại cậu ta.
Thẩm Kiều nhìn đến Trình Nhượng đang bận rộn ở khu trung tâm của triển lãm, điếm: “Một người.”
Rồi lại hướng về phía Trình Khiêm vừa rời đi: “Hai người.”
Lại hướng tới xa hơn chút là nhà Hạ Ngôn: “Anh họ trong nhà: ba người.”
Đếm xong, đầu cậu ta bị đập nhẹ một cái, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, Thẩm Cận đã đi rồi.
Buổi tiệc tối ăn mừng rất thuận lợi, đắc thắng ngay trong trận đầu, thắng thật đẹp, không phụ công đã cố gắng cho trận này, đoàn người phấn chấn, tụ họp cũng trễ hơn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Cận thuận đường đưa Hạ Ngôn về nhà, trở về nhà ba mẹ cô.
Hạ Ngôn vốn không muốn để ba mẹ cô nhìn thấy, không nghĩ tới mẹ cô Từ Giai Ngọc tai thính, Thẩm Cận vừa dừng xe lại, bà đã thò đầu ra ngay cửa sổ, nhận ra xe Thẩm Cận, bà lập tức mở cửa chào đón, lại là tâm trạng mẹ vợ nghênh đón con rể, kéo lấy Thẩm Cận hỏi han ân cần, nhìn sắc trời không còn sớm, bà vừa định mở miệng giữ người ở lại, Hạ Ngôn hoảng sợ tách tay Thẩm Cận ra khỏi tay Từ Giai Ngọc.
“Mẹ, Thẩm… công ty anh ấy còn có việc, hôm nay công ty có đơn đặt hàng nhiều lắm, phải trở về tăng ca để xử lý, lần khác đi mẹ.”
Từ Giai Ngọc trừng mắt, nhìn qua: “Cái đứa nhỏ này, bình thường luôn đùn đẩy nói công việc bận rộn không chịu dẫn Thẩm Cận về, hiện tại người đều trở về, con còn dùng sức đuổi người ta ra ngoài, cũng không nhìn lại xem giờ đã là giờ nào, còn để cho người ta trở về bận bịu làm việc, con là không muốn nhìn thấy chồng mình nghỉ ngơi cho khỏe sao?”
Hạ Ngôn: “...”
Lúc bị mẹ chặn họng còn chưa nói được gì thì Từ Giai Ngọc đã lôi con rể của bà đi vào trong nhà.
Ba Hạ Ngôn nhìn thấy Thẩm Cận, đứng dậy đón chào.
Hạ Hiểu trực tiếp gọi một tiếng “anh rể”, cũng đi lên đón, chú rể mới tới nhà, ngoại trừ Hạ Ngôn, người một nhà đều rất vui vẻ.
Đối phó xong một phòng người chào hỏi ân cần, chú rể mới cứ thế được giữ lại.
Đóng cửa phòng, Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận mỗi người chiếm cứ một góc, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cũng không gọi là mắt to trừng mắt nhỏ, Hạ Ngôn đứng trước bàn máy vi tính, hai con mắt lồi lên nhìn Thẩm Cận đang nhàn nhã ngồi trên sofa đọc sách ở đối diện.
Thẩm Cận rất có khả năng thích ứng với nhiệt tình của ba mẹ Hạ Ngôn, từ lúc bị đẩy mạnh vào phòng, Thẩm Cận rất tự nhiên rút một quyển sách từ trên giá sách của cô, còn ngồi xuống ghế sofa, không đếm xỉa tới ai lật xem.